Thanh Đại cởi trung y bị ướt đẫm mồ hôi ra, dùng khan tay lau lau, tay vẫn còn run nhè nhẹ.
Khi nãy nàng sợ hãi cũng không phải là giả, nếu Vệ Uyên xem cũng không xem rương đồ kia đã định nàng tội thông da^ʍ, thì nàng nhất định phải chết. May mắn thay nàng đã đánh cược chính xác, Vệ Uyên dẫn đầu thiên binh vạn mã đánh thắng từng trận chiến, không phải là người chứng cứ cũng không xem qua đã hồ đồ định tội.
Nàng thay một bộ quần áo khô ráo, nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ đã dần tối lại, vừa định nghỉ ngơi, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa “Cốc cốc”, cùng với giọng cất cao của Vệ Dũng: “Thanh Đại cô nương, Hầu Gia tới.”
Nàng cuống quít xoay người xuống giường, mới vừa sửa sang lại cổ áo, cửa gỗ đã bị đẩy ra.
Tối nay ánh trăng rất sáng, trong phủ đều được phủ lên một tầng màu trắng như sương, chiếu lên cả người đứng ở giữa phòng - thiếu nữ thanh tú nhỏ nhắn xinh đẹp.
Vệ Uyên bước vào, Vệ Dũng săn sóc mà đóng cửa phòng lại, đứng không xa không gần mà canh giữ ở cửa.
Vệ Uyên đi đến ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, thiếu nữ làm như vừa sực tỉnh lại, vội vội vàng vàng mà châm trà cho hắn.
Nước trà trong miệng có chút đắng, nhưng trong quãng thời gian Vệ Uyên hành quân đánh giặc đã trải qua không ít khó khăn, điều này cũng không tính là gì.
“Nói đi, quyển sách và giày kia là chuyện gì.” Hắn đặt chén trà lên bàn, ánh mắt sắc bén khóa chặt thiếu nữ.
Nàng “Phịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, giọng nói run rẩy: “…. Xin Hầu Gia thứ tội.”
“Ta muốn nghe giải thích, không phải xin thứ tội.” Giọng nói trầm thấp của nam nhân nhàn nhạt nói, ngữ khí lại là mệnh lệnh không cho người khác dám kháng cự.
Thiếu nữ quỳ trên mặt đất trầm mặc một lúc lâu, mới cất giọng nhỏ bé yếu ớt: “Nô tỳ, nô tỳ đi quá giới hạn, đã thầm ái mộ Hầu Gia nhiều năm ……”
“Ngẩng đầu lên nói.”
Nàng nơm nớp lo sợ mà ngước mặt lên, nhưng cũng không dám nhìn hắn, chỉ rũ mi đặt tầm mắt lên đai lưng xanh lam bên hông hắn.
“Mỗi khi Hầu Gia xuất chinh, nô tỳ liền lo lắng cho an nguy của hầu gia, mỗi lần như thế sẽ làm giày cho hầu gia và thêu nút bình an ở bên trong để cầu mong hầu gia bình an trở về.…..” Nói đến đây nàng liền im lặng không nói nữa, lông mi như cánh bướm bất an mà run run.
“Điểm tâm mỗi ngày đưa đến là do ngươi làm?”
Hắn thấy đôi môi trở nên trắng bệch đang run sợ của thiếu nữ tràn ra một chữ: “…. Vâng.”
“Làm sao ngươi biết ta thích ăn ngọt?” Giọng nói hắn tăng thêm vài phần nguy hiểm, từ ghế đứng dậy, thân hình cao lớn bao phủ toàn bộ thân hình thiếu nữ đang quỳ dưới đất, sức áp bức càng lớn thêm.
“Vì, mỗi khi Hầu Gia ăn điểm tâm khoé miệng của ngài sẽ cong lên một chút, còn có…… đầu bếp ở phòng bếp nhỏ thêm nhiều đường trắng vào, hầu gia nhìn rất vui....” Giọng nói của nàng đứt quãng, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn, gương mặt trở nên trắng bệch gần như trong suốt.
Tựa hồ thời gian qua rất lâu, cũng tựa hồ chỉ trong chớp mắt, cuối cùng nam nhân cũng ngồi xuống: “Tại sao chưa bao giờ đưa giày cho ta?”
Nửa người trên của nàng càng cuối thấp hơn, thấp đến nỗi trán chống trên mu bàn tay, nhỏ bé hèn mọn như hạt bụi nóii: “Nô tỳ nghèo hèn, không dám mơ ước để cho Hầu Gia biết được ….” Nàng hơi ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng nhìn hắn một cái, hắn có thể thấy rõ sâu trong đôi mắt ẩm ướt ấy là luyến ái mê mụi, hai cánh môi hơi khép mở: “Nô tỳ lén lút làm bẩn Hầu Gia, mong Hầu Gia trách phạt.”
Nửa khuôn mặt bên này của Vệ Uyên được ánh trăng chiếu sáng, nửa khuôn mặt còn lại giấu trong bóng tối, cứ như vậy nhìn chiếc cổ trắng tinh của thiếu nữ một lúc lâu, mới đột nhiên đứng lên, bước nhanh ra ngoài.
“Sau này cứ dâng điểm tâm như cũ.”
Chả trách điểm tâm của thư phòng mấy ngày nay lại không hợp khẩu vị của hắn, hóa ra là do nàng bị bệnh.
Bóng dáng Vệ Uyên vừa rời đi, Thanh Đại lập tức ngã nằm trên mặt đất lạnh lẽo, một bên vỗ ngực một bên mở giao diện hệ thống ra.
Cái nhiệm vụ nhỏ thứ hai đã hoàn thành, số ngày còn lại cũng biến thành 48 ngày.
Thanh đao luôn kề sát trên cổ nàng cuối cùng cũng biến đi một chút, Thanh Đại cảm thấy nhẹ nhõm, khóa lại cửa cho tốt, bò lên giường rồi mới bắt đầu xem nhiệm vụ thứ nhỏ thứ ba đang hiện lên.
“Trở thành sự tồn tại đặc biệt trong lòng hắn.”
Vẫn là nhiệm vụ không rõ ràng gì như cũ, nàng click vào dấu “+” lướt xuống xem: "Tóm tắt: là sự thanh tĩnh nhất khi ở bên cạnh cô". Khen thưởng: số ngày còn lại 70, điểm số 80, kinh nghiệm 15.”
Đã trải qua ba cái nhiệm vụ, nhưng nàng vẫn hoàn toàn không đoán ra được quy luật khen thưởng của hệ thống, nàng nhìn chằm chằm nhiệm vụ thứ ba, suy nghĩ một hồi, click mở hệ thống mua hàng, phát hiện ngoại trừ lang nha bổng, giờ có thêm một vật phẩm khác.
Thích khách để anh hùng cứu mỹ nhân: trong lòng mỗi vị anh hùng đều ấp ủ giấc mộng được mỹ nhân cứu vớt, là cơ hội tốt để cho cô bày tỏ lòng trung thành. Điểm cần đổi: 15.
Thanh Đại có chút động tâm, nếu công dụng của vật phẩm này giống như nàng nghĩ, thì giống như than sưởi ấm trong ngày tuyết, chỉ là, lỡ như không phải. …..
Nàng quyết định tạm thời không dùng, nhìn đảo qua giao diện, phát hiện điểm kinh nghiệm chỉ thiếu một chút nữa là đầy.
Kinh nghiệm đầy, sẽ có thể thăng cấp, sau khi thăng cấp, nàng và hệ thống sẽ biến thành cái gì đây. …
Mang theo suy nghĩ bất an về tương lai, Thanh Đại trằng trọc trên giường đến hơn nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, nàng và Thúy Hồng đi đến viện Tô thị phu nhân thỉnh an. Hầu phủ có quy định, là thiếp thất và thông phòng đều phải đến thỉnh an Tô thị vào giờ mẹo, rồi lại cùng Tô thị đi thỉnh an Vệ lão phu nhân.
Thúy Hồng nhìn nhìn nàng, sau đó lén lén lút lút mà đi đến bên tai nàng hỏi: “Này, Thanh Đại, hình như đêm qua ta nghe thấy trong phòng ngươi có tiếng động, là Hầu Gia tới à?”
Thanh Đại cảm thấy may mắn là nàng ấy còn biết thấp giọng hỏi, cũng không gạt nàng ấy, nàng gật đầu, “Hầu Gia đến hỏi muội chuyện rương đồ.”
Đối với ánh mắt lén trộm dò xét của nàng ấy, không chờ Thúy Hồng mở miệng hỏi, nàng đã giải thích: “Những cái đó đều là giày làm cho Hầu Gia.”
Thúy Hồng còn định hỏi thêm, nhưng Thanh Đại đã nhìn nàng ấy một cái thật sâu, sau đó nhắc nhở: “Hôm qua Hầu Gia nói gì, Thúy Hồng tỷ đã quên rồi sao?”
Đối với Thúy Hồng, Vệ Uyên như là Khấn Cô Chú niệm lên người nàng ấy vậy, nàng ấy lập tức ngậm chặt miệng không dám hỏi thêm câu nào nữa.
Hai người đi đến viện của Tô thị, Thanh Đại nhạy bén phát hiện so với mấy ngày trước, trong viện xuất hiện thêm vài bà vú lạ mặt, trong đó còn có một phụ nhân da mặt trắng nõn liếc mắt nhìn nàng một cái.
Thanh Đại áp xuống nghi hoặc trong lòng, đứng với Thúy Hồng ở trước cửa phòng ngoài của Tô thị, chờ truyền đi.
Không bao lâu, bên trong truyền ra giọng đại nha hoàn Trầm Hương của Tô thị bảo các nàng đi vào trong.
Thanh Đại và Thúy Hồng cúi đầu, cụp mi rũ mắt đi vào thính đường. Trong phòng, một nữ tử khoác áo ngoài thêu hoa màu đỏ nhạt, váy màu ngân bạch cùng trăm hoa bướm bay lượn nở rộ trên nền áo, tóc búi ốc được cài lên trâm mã não khắc hình phật, đoan trang ngồi bên bàn trà gỗ đỏ khắc hoa hải đường, khuôn mặt tròn xinh đẹp, giống như nữ tử lớn mật Thanh Đại thấy trên giường ngày ấy là hai người khác nhau vậy.
Vì bắt được nửa người dưới của Vệ Uyên, dòng dõi thư sinh như Tô thị có thể phóng đãng như thế quả thật không dễ dàng gì.
Sau khi hành lễ với Tô thị, Thanh Đại và Thúy Hồng đến đứng hai bên người nàng ta. Bỗng có một bà mụ khoảng chừng năm mươi tuổi khuôn mặt nghiêm túc từ cửa đi vào, nói với Tô thị: “Phu nhân, sản vật thôn trang đưa đến tháng này đã được kéo vào trong phủ, mấy bà tử quản sự của thôn trang đang chờ ngoài sân.”
“Ừm, dẫn mấy bà ấy đến diện kiến lão phu nhân đi.” Tô thị gật gật đầu, vòng tay trắng muốt tinh tế khẽ chạm vào bàn trà, phát ra một tiếng vang nhỏ thanh thúy, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Nàng ta đâu?"