Một Thiếp Nhiều Phu

Chương 6: Nữ nhân trong Hầu phủ

“Lâm di nương khi nãy vừa cho người đến đây, nói rằng thân thể nàng ta không được khỏe, sẽ đến muộn một chút.” Hoàng ma ma thấp giọng nói, những vết nhăn trên khuôn mặt nghiêm khắc lại sâu thêm vài phần.

“Chúng ta cứ từ từ chờ vậy.” Mặt Tô thị bình tĩnh, dường như chẳng có nửa điểm tức giận khi bị thiếp thất làm chậm trễ thời gian.

Mọi người trong viện Tô thị chờ ước chừng khoảng nửa khắc, một người mặc sam y hoa sen hồng nhạt, nữ tử váy dài xếp ly màu hoa anh thảo mới từ từ khoan thai đến muộn.

Nàng đỡ búi tóc cài trâm hoa sen ngọc nghiêng nghiêng, trên khuôn mặt nhỏ xinh lộ ra biểu tình sợ hãi, như cây liễu yếu ớt trong gió đi đến trước mặt Tô thị, cúi chào một cái: “Thân thể muội muội không được khoẻ, nên mới đến chậm, mong tỷ tỷ thứ tội.” Dáng người Tiểu Lâm thị nhu nhược, động tác mềm nhẹ, giọng nói cũng uyển chuyển êm tai.

Tô thị như không nghe thấy lời nói của nàng ta, không kêu nàng ta đứng dậy, ngược lại nhấp một ngụm trà. Đợi cho đến khi chân của Tiểu Lâm thị có chút phát run, mới buông chén trà xuống, “Ừm, Lâm di nương sau này nhớ chú ý một chút, chớ có để bệnh lây cho Hầu gia.”

Tiểu Lâm thị ôm ngực, thân hình yếu ớt lắc lư, có chút miễn cưỡng cười nói: “Bệnh cũ tim đập nhanh mà thôi, không cần phải lo lắng đâu ạ.” Đây là muốn nói, nàng ta sẽ không mang bệnh lây nhiễm cho Hầu gia, Hầu gia vẫn có thể đi đến viện của nàng ta.

Tô thị lắc lắc ống tay áo đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”

Thanh Đại đi theo sau hai vị mỹ nhân có mỹ mạo mỗi người mỗi nét đẹp riêng kia, Tô thị và Tiểu Lâm thị một người là tiểu thư khuê các một người là con gái rượu, phúc khí của Vệ Uyên tốt thật đấy.

Lão phu nhân ở viện Vạn Phúc giữa Hầu phủ, một hàng nữ quyến chầm rãi đi được mười lăm phút cuối cùng cũng tới rồi.

Vệ lão phu nhân khoảng chừng trên dưới năm mươi tuổi, mặc một thân áo ngoài ngũ phúc* nâu sẫm, trên tay đeo mấy chiếc vòng phỉ thúy hoa văn sóng nước vô cùng quý giá, dáng người hơi mập, khóe miệng hơi hơi rũ xuống, nét mặt đầy hà khắt, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bành giữa phòng.

(*Nguyên văn là 穿着一身深褐色的五福褙子. Là loại áo có thêu năm chữ: giàu, yên lành, thọ, đức tốt theo Kinh Thi)

“Tại sao đến trễ?”

Tô thị hành lễ với Vệ lão phu nhân xong, câu đầu tiên của Vệ lão phu nhân không phải cho nàng ta ngồi xuống, mà là ngữ khí chất vấn không mấy vui vẻ.

Tô thị ung dung bình tĩnh, tự cho bản thân đứng lên, nhàn nhạt nói: “Thân mình Lâm di nương không khoẻ, thϊếp thân đợi một lúc để chờ nàng đến.”

“Ra vậy.” Sắc mặt Vệ lão phu nhân chỉ trong thoáng chốc đã nhu hòa lại, vẫy tay với Tiểu Lâm thị, “Tuệ nhi, đến đây ngồi cạnh cô mẫu.”

Tiểu Lâm thị đáp vâng cô mẫu, liền lắc lắc eo nhỏ mảnh khảnh, ngồi ở trên ghế lùn cạnh Vệ lão phu nhân.

Vệ lão phu nhân ôm Tiểu Lâm thị hỏi han một hồi, còn đứa con dâu danh chính ngôn thuận là Tô thị thì bị đá sang một bên không thèm quan tâm tới, “Tại sao lại không khỏe nữa rồi? Hay là do mấy ngày gần đây bắt đầu có gió rét tháng ba, nên đã cảm lạnh sao?”

“Tuệ Nhi không sao, cô mẫu chớ có lo lắng. Nhưng mà cô mẫu, nghe nói gần đây ban đêm người hay khó ngủ, nên Tuệ nhi có tự tay làm một cái túi thơm, bên trong có dược liệu giúp an thần. Cô mẫu đeo cái này trên đầu giường, nhất định sẽ ngủ ngon.”

Vệ lão phu nhân đầy từ ái mà cười rộ lên, nhận lấy túi thơm của Tiểu Lâm thị, khen không dứt miệng nói: “Tuệ nhi nhà ta quả là cô nương tốt, luôn biết săn sóc tỉ mỉ, thông minh khéo léo, cái thân thể già này của ta cũng chỉ có một mình con quan tâm đến.” Khen Tiểu Lâm thị xong, còn ném đá giấu tay mà chế nhạo Tô thị một phen.

Tô thị làm như hoàn toàn không nghe hiểu Vệ lão phu nhân nói cái gì, biểu tình vẫn nhàn nhạt trước sau như một, chỉ ngồi một lát đã đứng dậy cáo từ.

“Thưa mẫu thân, trong viện của thϊếp thân còn có quản sự ở dưới thôn mới lên đang chờ, thϊếp thân xin cáo lui trước.”

Mí mắt của Vệ lão phu nhân nhấc cũng không nhấc lên một cái, chỉ tùy ý mà phất tay với nàng ta, “Đi đi.”

Tô thị mang theo Thanh Đại và Thúy Hồng đứng dậy rời đi, để lại hai cô cháu tương thân tương ái trong viện Vạn Phúc.

Thanh Đại vừa vào trong sân trước thư phòng, ngồi xuống bàn, ngoài cửa liền có một tiểu nha đầu nhô ra, nói với nàng: “Thanh Đại tỷ tỷ, Lý gia tìm tỷ.”

Nàng ngẩn người, buông khăn vải, từ trong thư phòng đi ra tới, liền thấy ngoài cửa có một phụ nhân đang đứng chờ, đúng là người sáng nay ở trong viện của Tô thị nhìn nàng.

Nàng ổn định tâm tình đi qua, vừa mới đi đến cạnh cửa, phụ nhân đó liền bắt lấy tay nàng, trong mắt đầy lo lắng: “Con gái, ta nghe được lời nha hoàn truyền tới thôn mấy ngày trước, nói con bị bệnh đến nỗi không xuống giường được, thế nào, có đến thầy thuốc không? Bây giờ đã ổn rồi sao?”

Thanh Đại không biết bà ấy là ai, chỉ có thể thận trọng mà đáp: “Đã ổn rồi ạ.”

Bà ấy nhẹ nhõm thở ra, rồi kéo tay nàng, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, miệng lẩm bẩm nói: “Thế thì tốt, thế thì tốt,” rồi bà ấy nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai, mới móc một cái túi tiền phình phình từ trong vạt áo ra, nhét vào trong tay nàng, “Con gái, đây là chút bạc nhà ta tích cóp được, con ở trong phủ có nhiều chuyện cần phải chuẩn bị nhiều, con cầm đi, nếu không đủ thì nói với nương.”

Lúc này Thanh Đại mới biết thân phận của phụ nhân này, nàng liền vội vàng nhét túi tiền nặng trĩu lại trong tay bà ấy, thấp giọng nói: “Bạc này con không thể nhận, người mau đem về đi.”

Bà ấy vẫn kiên quyết đẩy bạc về trong tay nàng, lòng bàn tay bà mang theo những vết chai thô ráp nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, “Không, con gái con hãy cầm lấy đi! Nương, phụ thân và ca ca của con không thể giúp con chuyện gì, chỉ có thể cho con chút bạc phòng thân này…..” Nói đến đây, hai mắt bà ấy rưng rưng, “Sớm biết như thế, lúc trước nương không nên cho con vào phủ, thà làm một người nghèo, còn hơn làm thông phòng cho một gia đình giàu có…..”

“Nương ——” Thanh Đại thấp giọng cắt ngang lời bà ấy nói, một tiếng “Nương” này bật thốt ra tuyệt nhiên không có bất kì trở ngại tâm lý nào.

Bà ấy tự biết mình đã lỡ lời, vội vàng ngậm chặt miệng, hầu phủ không giống với ở thôn, nếu bà không biết lựa lời đem đến tai họa cho con gái thì không xong.

“Nương, con ở trong phủ sống rất tốt, mỗi tháng con còn có thể tích cóp được một chút, bạc cũng còn một ít, con không thiếu bạc. Bạc này nếu đưa cho con, con cũng không thể xài, nếu đột nhiên lại có nhiều tiền như thế, người khác nhất định sẽ nghi ngờ.” Thanh Đại nhìn vào mắt bà ấy, biểu tình thành khẩn, động tác đẩy túi tiền về tay bà cũng rất kiên định.

“Này….” Con gái đã nói như vậy, bà ấy có chút chần chừ, rồi thấy túi bạc cứ bị đẩy về tay mình, bà đành phải thu về. Nhìn thoáng qua gương mặt thanh tú rạng rỡ như hoa của con gái, bà hơi do dự đè thấp giọng hỏi: “Con gái, Hầu gia đối xử với con thế nào?”

Thanh Đại trầm mặc một lát, cũng thấp giọng trả lời: “Hầu gia đối xử với con không tệ, nương yên tâm đi.”

Bà gật đầu, rồi nhìn thoáng qua sắc trời, sau đó lưu luyến nhìn nàng rồi nói: “Thời gian không còn sớm nữa, ta phải đi rồi, con gái à, nếu có việc gì, con nhớ phải báo về nhà cho bọn ta biết đó nghe chưa.”

Sau khi bà dặn dò thêm một đống chuyện về việc chú ý thân thể, Thanh Đại đáp vâng, bà mới lưu luyến rời đi, nàng dõi theo bóng bà ấy ra khỏi phủ mới xoay người quay về.

Người nhà Thanh Đại rất thiệt tình yêu thương Thanh Đại.

Có thể hoàn thành nhiệm vụ nhỏ thứ hai, đều may mắn nhờ vào ý thức của nguyên chủ đang ở nơi nào, tuy rằng sử dụng thân thể của nguyên chủ không phải là ý định của nàng, nhưng nàng cũng chỉ có thể cố gắng hết sức mà bảo hộ người nhà nguyên chủ.

Chỉ là, muốn dựa vào nhiệm vụ để duy trì sinh mệnh của nàng, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bị các nữ nhân trong Hầu phủ chướng mắt, tới lúc đó, người nhà nàng còn có thể bình an vô sự sao?

Nàng không biết đáp án, nhưng chỉ cần nàng có khả năng bảo hộ bọn họ chu toàn, dù khó khăn đến đâu nàng cũng sẽ làm.