Nguỵ Nhĩ Đắc nói chuyện thong thả, đủ thời gian cho Akers khôi phục bình tĩnh.
Akers nhìn Nguỵ Nhĩ Đắc, giữa trán trồi lên một tầng mồ hôi mỏng lạnh: “Anh biết hết rồi.”
Nguỵ Nhĩ Đắc ngồi trở lại nắp bồn cầu, trở về tư thế như trước: “Chúng mình tiếp tục nhé, ngài tiếp viên hàng không.”
Lúc này, Akers không đáp lại, cặp mắt xanh lục trong sáng nhìn chăm chú Nguỵ Nhĩ Đắc, độ cao chậm rãi từ nhìn xuống biến thành nhìn lên.
Akers biết Nguỵ Nhĩ Đắc muốn cái gì, từ đầu tới đuôi đều biết.
Akers quỳ gối giữa hai chân Nguỵ Nhĩ Đắc, mặt không cảm xúc cởi khóa quần, dươиɠ ѵậŧ sớm đã chót vót lập tức bật ra khỏi đũng quần, dựng đứng ở trước mắt.
Còn nóng hơn cây tiến vào thân thể ở trong ác mộng, lớn hơn, càng dữ tợn hơn.
Nhưng ở trong mộng, mình có thể liều mạng chạy trốn, tránh né, mà ở hiện thực lại phải trực diện với nó, tiếp nhận nó.
Akers hé miệng, lưỡi hồng ướt mềm dọc theo trụ thịt bò lên, liếʍ láp gân xanh nổi lên, sau khi hơi dừng ở đỉnh chóp, mở môi mỏng, ngậm toàn bộ qυყ đầυ vào trong miệng, bắt đầu ra sức liếʍ mυ'ŧ.
Toàn bộ quá trình an tĩnh giống như một bộ kịch câm, nhưng lại mãnh liệt sướиɠ đến mức Nguỵ Nhĩ Đắc ngửa đầu thở dài.
Hắn dựa vào két nước liếc nhìn chằng trai Tây tuấn mỹ ở dưới háng mình, mái tóc vàng xinh đẹp giống như sóng lúa dưới ánh mặt trời, đang phập phồng ở dưới háng.
“Anh biết em sẽ không làm anh thất vọng mà.”
Nguỵ Nhĩ Đắc không nhịn được cắm bàn tay vào mái tóc vàng mềm mại, bề ngoài thì nhu thuận nhưng gốc rễ lại cứng cỏi, giống như chủ nhân dã tính khó thuần của nó.
Theo đầu Akers nhấp nhô lên xuống, Ngụy Nhĩ Đắc không thỏa mãn với kɧoáı ©ảʍ khẩu giao nữa, dùng một tay kia cởi lỏng cà vạt của Akers, dọc theo cổ áo mò vào.
Làn da săn chắc dưới lớp đồng phục đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, trơn trượt gợi cảm, xoa bóp cơ ngược căng đầy dưới lớp áo sơ mi, rất nhanh, hắn sờ được kiệt tác của mình lưu lại trên đầṳ ѵú của Akers —— sản phầm từ hệ thống - khuyên vυ' đính đá quý màu xanh lục.
“Thật là khiến người ngoài ý muốn mà, em vẫn còn giữ quà của anh à.”
Nguỵ Nhĩ Đắc cố ý nói như vậy, ngón tay kẹp khuyên vυ', lôi kéo lên xuống kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Akers khẩu giao hơi dừng một chút, như là nghĩ đến cái gì, lại ẩn nhẫn xuống, không có phản ứng với trêu đùa của Nguỵ Nhĩ Đắc, tiếp tục tay miệng cùng sử dụng an ủi cho cây côn ŧᏂịŧ lớn.
Nguỵ Nhĩ Đắc hưởng thụ Akers ân cần phục vụ, tay không thành thật tiếp tục vuốt ve tuần tra khắp người Akers.
Cơ bắp trong lúc vận động nên bảo trì căng chặt, xúc cảm săn chắc cứng rắn, mỗi một tấc da dẻ đều tỏ rõ lực lượng không dung khinh thường.
Một người đàn ông cường tráng, đầy người bản lĩnh như vậy nhưng lại không thể không thuận theo quỳ gối dưới háng hắn, ngậm dươиɠ ѵậŧ hắn ra sức phun ra nuốt vào.
Chỉ cần nghĩ thế là Nguỵ Nhĩ Đắc lập tức hưng phấn chết đi được.
Hắn đỡ gáy Akers, ấn mạnh xuống bụng nhỏ, dươиɠ ѵậŧ thô dài cắm thẳng sâu vào yết hầu.
Thâm hầu khó thở làm Akers bắt đầu giãy giụa, tay ban đầu chống đầu gối Nguỵ Nhĩ Đắc bắt đầu túm chặt quần tây chống cự.
Nguỵ Nhĩ Đắc theo lực chống đẩy buổng tay, Akers cứ tưởng có thể tránh thoát, nửa đường lại bị hắn đè xuống, miệng còn ngậm một nửa côn ŧᏂịŧ lại bị ép xuống.
Gậy thịt to lớn lấp đầy khoang miệng, lại đâm sâu vào yết hầu, vừa ngẹt vừa đau, chặn Akers không thể phát ra bất kỳ tiếng rên nào.
Đâm sâu như thế mười cú, cảm thấy Akers chống cự dần dần mỏng manh, Nguỵ Nhĩ Đắc ấn đầu Akers bắn ở trong miệng.
Akers bị côn ŧᏂịŧ đâm chọc đến chóng mặt nhức đầu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vừa vọt vào yết hầu, anh hoàn toàn không kịp phản ứng, thậm chí bởi vì lực ấn ở gáy thả lỏng, anh có không gian hô hấp mà theo bản năng nuốt chất lỏng trong miệng xuống.
Chờ Akers nhận ra mình nuốt xuống cái gì thì cả người cứng đờ.
Nguỵ Nhĩ Đắc bắn một cái sảng khoái, tuy lần khẩu giao này không dài, nhưng Akers tận tâm ra sức, hầu hạ hắn cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái.
Hắn giả mù sa mưa móc khăn tay ra, giúp Akers trừng to mắt đang quỳ trên mặt đất lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở khóe miệng: “Em cứ sửa sang sạch sẽ đi, mười phút nữa đi ra, yên tâm, việc chúng mình vừa làm sẽ không có ai chú ý đâu.”
Akers cúi đầu nhịn cơn ho cuồn cuộn, nghe tiếng biếc chân Nguỵ Nhĩ Đắc thong dong rời đi, trong lòng cười lạnh châm chọc: Hai người trước sau ra vào toilet ở trong lâu như thế, đồng nghiệp tôi lại không phải thằng ngu!
A, chỉ có mình là thằng ngu!