(3) Chạy trốn thất bại bị xúc tu trói chặt, ngón tay cắm huyệt, trải nghiệm tìиɧ ɖu͙© đầu tiên của thiếu tá mèo đen
Nghe được câu trả lời của Ngụy Nhĩ Đắc, Lục Dung Sân bừng tỉnh.
Cậu gặp một con trùng biếи ŧɦái!
"Buông tao ra!" Lục Dung Sân gầm lên, một đôi mắt mèo vàng kim biến thành đồng tử dựng thẳng, hung ác nhìn chằm chằm Ngụy Nhĩ Đắc, nhe răng lộ ra bốn cái răng nanh sắc nhọn.
Ngụy Nhĩ Đắc nhướn mày, càng hứng thú hơn: "Đúng là mèo thật có khác, cosplay mèo thua xa."
Lục Dung Sân nhe răng với hắn, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ uy hϊếp của động vật họ mèo.
Ngụy Nhĩ Đắc thấy tí uy hϊếp này càng giống tình thú nho nhỏ trong màn dạo đầu hơn. Hắn cởi thắt lưng Lục Dung Sân, đột nhiên cảm giác có một tia đau đớn rất nhỏ.
Nằm dưới thân Ngụy Nhĩ Đắc, Lục Dung Sân linh hoạt nghiêng người chui khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, đồng thời đôi chân dài bị hắn giơ giữa không trung dùng sức bật hung hăng đạp một cước lên ngực Ngụy Nhĩ Đắc để thoát khỏi trói buộc.
Lục Dung Sân không ham chiến, thoát khỏi vòng vây, lập tức chạy ra ngoài.
Cậu đang đeo vòng cổ ức chế, cùng một tháng không được ăn no, tình trạng cơ thể thế này không phải đối thủ với Ngụy Nhĩ Đắc.
Ngụy Nhĩ Đắc nhất thời chưa kịp phản ứng, trước ngày hôn nay, hắn là một "hoa hoa công tử" dạo chơi nhân gian*, dù hắn từng luyện quyền anh nhưng đao kiếm chém gϊếŧ thật thì không thể sánh bằng Lục Dung Sân.
(*Ý chỉ phong lưu)
Ngụy Nhĩ Đắc nhìn hình bóng Lục Dung Sân chạy trốn, cúi đầu nhìn xúc tu bị cắt thành mảnh nhỏ rải rác trên ghế điều khiển.
Đều do Lục Dung Sân vừa dùng móng vuốt sắc bén xé nát.
Hệ thống nấm nhỏ an ủi:
【 Ký chủ, anh đừng nản chí, dù sao Lục Dung Sân cũng là nam chính, người đứng đầu tinh tế trong tương lai, anh vừa bắt đầu đã thu hoạch 20 điểm giá trị khuất nhục đã rất tuyệt! 】
【Tại sao tôi lại nản chí cơ chứ? Thế giới này thú vị như thế, tôi còn chưa cᏂị©Ꮒ tướng quân tương lai đâu.】
Hắn nhanh như bay vụt khỏi phòng điều khiển.
Ngụy Nhĩ Đắc nhanh chóng đuổi kịp Lục Dung Sân.
Lục Dung Sân mới chạy ra bãi đỗ tàu bay, ở đây còn có hai thi thể mà lúc nãy cậu gϊếŧ chết, tay cậu nắm một con dao quân dụng của trùng tộc, khi Ngụy Nhĩ Đắc quất xúc tu đến, lập tức nghiêng người vung dao, chặt đứt một đoạn xúc tu thô to như cánh tay.
"Đúng là mèo hoang!"
Ngụy Nhĩ Đắc bị chặt đứt liên tiếp ba cây xúc tu, không những không lùi bước mà du͙© vọиɠ trong mắt hắn còn mãnh liệt hơn.
Hắn chạy lên, dùng xúc tu phong tỏa mọi đường chạy trốn của Lục Dung Sân, bắt đầu đánh nhau cận chiến với cậu.
Trong quá trình đối chiến, Ngụy Nhĩ Đắc điều khiển xúc tu thuần thục hơn, cũng dần thích ứng thân thể mới này.
Chơi đủ rồi, hắn quất mạnh lên mu bàn tay cậu, xúc tu bị cắt rách tả tơi ở sau lưng đột nhiên lớn nhanh, trong giây lát đã quấn chặt Lục Dung Sân.
Lần này, xúc tu phân ra thành mười nhánh nhỏ, quấn quanh từng ngón tay của Lục Dung Sân.
"Mèo nhỏ có vuốt thật sắc, cắt đứt bao nhiêu xúc tu của anh."
Cơ thể trùng tộc của Ngụy Nhĩ Đắc vô cùng cao to, Lục Dung Sân cao 1 mét 88 mà bị giam cầm dưới thân hắn giống như chú mèo con bị bắt nạt, bất lực giãy giụa, hoảng sợ luống cuống với sự tình sắp xảy ra.
Ngụy Nhĩ Đắc khống chế xúc tu kéo rộng hai chân dài của Lục Dung Sân ra hai bên, ép đầu gối xuống, lộ ra cặp mông căng tròn, hắn đẩy hông mình về phía trước.
Cảm thấy cây gậy lớn nóng bỏng lại cọ lên mông, Lục Dung Sân kinh sợ và giận dữ đan xen.
"Con sâu ghê tởm! Dừng tay! Buông tao ra!"
Ngụy Nhĩ Đắc thấy xúc tu truyền về lực phản kháng thật lớn, hắn trói chặt hơn, đề phòng Lục Dung Sân chạy thoát.
Kiểu đàn ông đẹp trai lại mạnh mẽ thế này, hắn chưa từng cᏂị©Ꮒ thử đâu. Lục Dung Sân càng là giãy giụa, lửa dục trong hắn càng tăng cao.
"Xoẹt~"
Quần chiến đấu bị móng vuốt trùng tộc cắt thành từng mảnh, toàn bộ vùиɠ ҡíи của Lục Dung Sân bại lộ trước mắt Ngụy Nhĩ Đắc.
"A! Con sâu chết! Tao phải gϊếŧ mày!"
Cả người Lục Dung Sân run rẩy, không biết vì bị gió thổi lạnh hay vì quá tức giận và xấu hổ.
Ngụy Nhĩ Đắc cúi đầu, kéo hai đùi ra, cẩn thận đánh giá một lần, cúi đến gần khuôn mặt vừa hận vừa giận của Lục Minh Sâm, ghé vào tai cậu, khẽ cười nói: "Không ngờ em mèo đen có chym và c̠úc̠ Ꮒσα hồng phấn cơ đấy, lần đầu tiên hả?"
Đồng tử Lục Dung Sân phóng lớn, cậu há mồm cắn về phía cổ Ngụy Nhĩ Đắc.
Ngụy Nhĩ Đắc dễ dàng né tránh, thu móng vuốt, dùng ngón trỏ và ngón giữa thừa dịp Lục Dung Sân há to mồm, cắm vào khoang miệng cậu, quấy lên.
"Có sức sống thật đấy, anh thích kiểu mèo hoang khó thuần còn trong trắng như em lắm."
"Ưm!" Lục Dung Sân không thể cắn rách ngón tay của trùng cao cấp, khoang miệng bị ngón tay lạnh lẽo cắm vào, cậu ra sức chống đẩy.
Ngụy Nhĩ Đắc thấy cậu tức giận mà vụng về dùng đầu lưỡi và hàm răng chống cự thì càng dùng ngón tay trêu đùa kɧıêυ ҡɧí©ɧ khoang miệng.
Đặc biệt là đầu lưỡi mèo, mặt trên phân bố gai ngược, quét qua làn da hắn, cảm giác khá mới lạ.
"Mèo nhỏ, lưỡi em vụng về quá, chưa từng hôn ai à?"
Lục Dung Sân mắng không rõ: "Cút!"
"Chờ anh dạy em cái này sau, hôm nay anh dạy cái quan trọng trước."
Ngụy Nhĩ Đắc rút ngón tay đã ướŧ áŧ dính đầy nước miếng, chuẩn xác thăm dò hậu huyệt của Lục Dung Sân.
Cấm địa chưa bao giờ bị ai khai thác, khô khốc chặt chẽ. Ngụy Nhĩ Đắc có kinh nghiệm lõi đời, bôi ướt mát xa cơ vòng trước, cảm nhận tiết tấu co rút kháng cự, thừa dịp cậu thư giãn trong nháy mắt dùng sức đâm vào, một đốt ngón giữa lập tức cắm vào hậu huyệt co chặt của Lục Dung Sân.
Lục Dung Sân không nhịn được rên một tiếng.
Ngụy Nhĩ Đắc cảm thấy xúc tu rung động mạnh hơn, đồng thời giá trị khuất nhục tăng một mảng lớn.
Tiếng Lục Dung Sân réo rắt, Ngụy Nhĩ Đắc thích nghe tiếng kêu ẩn nhẫn của cậu, ngón tay dùng sức đẩy mạnh, sau khi ngón giữa tiến vào hai đốt ngón tay, ngón trỏ cũng cưỡng ép cùng nhét vào.
"Mèo nhỏ, nếu em không muốn bị thương, thì ngoan nào, mông đừng ngoáy nữa, răng nanh của em không cắn thủng ngón tay của anh nên em muốn dùng mông để bẻ gãy à?"