Làm Nhục Nam Chính Đang Gặp Nạn

Quyển 1 - Chương 4: Ngón tay đùa bỡn bắn tinh, Ꮯôn Ŧhịt cưỡng bức Ꮯɦịƈɦ huyệt, ᒪàʍ Ŧìиɦ trực diện rồi làm từ đằng sau, nội bắn, quỳ ôm hận bị Ꮯɦịƈɦ bắn.

(4) Ngón tay đùa bỡn bắn tinh, dươиɠ ѵậŧ cưỡng bức cᏂị©Ꮒ huyệt, làʍ t̠ìиɦ trực diện rồi làm từ đằng sau, nội bắn, quỳ ôm hận bị cᏂị©Ꮒ bắn.

Ngụy Nhĩ Đắc là một "hoa hoa công tử", người chơi lõi đời, tuy không đi tâm nhưng lúc đi thận vẫn khá dụng tâm.

Đặc biệt kiểu người như Lục Dung Sân càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ chinh phục của hắn. Một người kiêu ngạo, mạnh mẽ, là sát thần trên chiến trường mà bị hắn đè xuống đất, hung hăng cᏂị©Ꮒ. Hắn chỉ cần nghĩ thôi đã khiến nhiệt huyết sôi sục.

Hậu huyệt có dị vật không ngừng chui sâu vào trong, không những đau đớn còn khiến Lục Dung Sân cảm thấy khuất nhục mà trước giờ chưa từng nếm trải. Tay chân cậu bị xúc tu thô to buộc chặt, dang rộng, chỉ còn cách co rút cơ vòng hậu môn, muốn ngăn cản sự xâm phạm của hắn.

"Thật bướng."

Tí chống cự nho nhỏ này trong mắt Ngụy Nhĩ Đắc, không khác "châu chấu đá xe". Hắn thuận miệng cảm thán một tiếng, nhét ngón tay thứ ba vào.

"Ư!"

Cổ họng Lục Dung Sân phát ra tiếng rên ngắn ngủi.

"Mới tí đã có cảm giác? Mèo nhỏ có thiên phú kinh người đấy."

Ngụy Nhĩ Đắc khẽ cười một tiếng, ngón tay thành thạo khuếch trương cho Lục Dung Sân.

"Mẹ mày có cảm giác ấy, cút khỏi người ông ngay!"

Ngón tay Ngụy Nhĩ Đắc đâm vào một khối thịt mềm trong hậu huyệt, xem ra cấu tạo thân thể thú nhân cũng không khác con người là mấy, hắn cố ý moi đào tuyến tiền liệt của Lục Dung Sân, cảm thấy cơ thể cậu ở dưới thân mình cũng run rẩy theo:

"Chỗ này của em mẫn cảm thật."

Đầu óc Lục Dung Sân trống rỗng. Cậu nhập học trường quân đội từng làm kiểm tra sức khoẻ, đã từng làm kiểm tra hậu môn nhưng cảm giác bác sĩ cắm ngón tay chạm vào tuyến tiền liệt hoàn toàn khác kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Ngụy Nhĩ Đắc. Trong mông bị ba ngón tay căng ra, trướng đến khó chịu, mà dưới bụng lại dần sinh ra một cảm giác xa lạ, kỳ quái.

Ngụy Nhĩ Đắc duyệt vô số người, lập tức phát hiện thân thể Lục Dung Sân biến hóa, liếc nhìn côn ŧᏂịŧ của Lục Dung Sân vẫn buồn bã ỉu xìu. Hắn khẽ cười một tiếng, giơ tay vuốt ve xoa nắn một lát thì dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn của cậu dần phấn khởi dựng lên.

"Hả? Sao không kêu nữa?"

Ngón tay Ngụy Nhĩ Đắc dùng sức đâm sâu. Lục Dung Sân từ xoang mũi phát ra một tiếng rêи ɾỉ mềm nhẹ. Hắn nghe được, nhếch đuôi lông mày.

Lục Dung Sân vừa phát ra tiếng kêu ngắn ngủi kia, cực kỳ giống tiếng mèo.

"Em đúng là mèo nhỏ đáng yêu mà."

Lục Dung Sân cũng không biết mình thế mà phát ra tiếng mèo kêu. Từ khi học tiểu học, cậu chưa từng mất khống chế phát ra tiếng thú ngâm nữa.

Cậu sực tỉnh, hung hăng trừng mắt với Ngụy Nhĩ Đắc, hàm răng cắn chặt môi dưới, sợ lại phát ra tiếng kêu khiến mình chật vật hơn.

Ngụy Nhĩ Đắc thấy môi dưới Lục Dung Sân bị cắn chảy máu. Hắn làm theo nhiệm vụ yêu cầu, lăng nhục thiếu tá mèo đen đáng yêu nhưng hắn rất thích bạn giường hăng hái này nên giơ một cái tay khác vỗ hai cái lên cánh mông trần trụi của Lục Dung Sân, nhắc nhở nói:

"Đừng cắn."

Lục Dung Sân đương nhiên sẽ không nghe theo, đất trống yên tĩnh bỗng vang vọng tiếng vang thanh thúy khi bàn tay đánh lên mông, càng khiến cậu cảm thấy thẹn và căm ghét.

Ngụy Nhĩ Đắc nhẹ "Chậc" một tiếng, ngón cái cạy khớp hàm cắn chặt của Lục Dung Sân, trực tiếp chặn giữa hai hàm răng, ác ý đè ép tuyến nước bọt.

Lục Dung Sân bị hắn bẻ miệng ra, không thể khép lại, nước miếng từ khóe miệng tràn ra làm ướt tay trái hắn.

Ngụy Nhĩ Đắc bẻ cằm cậu, cười nói:

"Mèo nhỏ, em nhiều nước thật."

Lục Dung Sân khó thở, răng nanh dùng sức cắn ngón tay lóe ánh sáng kim loại của Ngụy Nhĩ Đắc, hằn ra dấu răng sâu hoắm.

Lực đủ cắn đứt xương cốt người khác nhưng với thân thể của trùng tộc cao cấp thì ngay cả lớp da ngoài cũng không cắn thủng.

Tay phải Ngụy Nhĩ Đắc thọc vào rút ra nhanh hơn, lực cắn ở tay trái rõ ràng buông lỏng.

"Thương em là lần đầu tiên, cho em sướиɠ trước đấy."

Cao thủ thực chiến Ngụy Nhĩ Đắc mà toàn lực tiến công thì chỉ vài phút, Lục Dung Sân mới lần đầu trải nghiệm tìиɧ ɖu͙© đã run rẩy bắn tinh.

Lúc này, trong đầu giá trị khuất nhục cũng đột nhiên nhảy cao một mảng lớn, nấm nhỏ phải kinh ngạc cảm thán:

【 Em dẫn theo nhiều ký chủ rồi mà anh người duy nhất trong ngày đầu tiên có thể kiếm hơn trăm điểm! 】

Ngụy Nhĩ Đắc cười nhạo, điều khiển xúc tu buông hai chân Lục Dung Sân.

Quật cường trước kỹ thuật của hắn chỉ là tình thú nhỏ, cậy mạnh mà thôi.

Trên bụng nhỏ và đồng phục chiến đấu của Lục Dung Sân toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙, hỗn hợp vết máu, trong dâʍ ɖu͙© lại có loại gợi cảm khác.

Cậu nằm trên mặt đất, nhắm mắt, bụng nhỏ hơi phập phồng.

"Chưa kết thúc đâu."

Ngụy Nhĩ Đắc nói một câu hai ý nghĩa, Lục Dung Sân kinh ngạc mở mắt ra thì thấy Ngụy Nhĩ Đắc đang tự cởϊ qυầи.

Trước đó, Lục Dung Sân từng cách lớp quần cọ xát căn côn ŧᏂịŧ lớn đó, bây giờ nó đột nhiên bắn ra ở trước mắt, kích cỡ đáng sợ kia khiến cậu sợ đến mức ngừng thở trong giây lát.

"TᏂασ!"

"Ừ, anh ȶᏂασ em đây."

Ngụy Nhĩ Đắc cúi người, bẻ cặp chân dài Lục Dung Sân sang hai bên, cưỡng ép chen người giữa háng, một tay nâng eo cậu, một tay đỡ côn ŧᏂịŧ của mình kề sát cánh mông căng tròn.

Đôi tay Lục Dung Sân bị vặn sau lưng và trói chặt bằng xúc tu. Ánh mắt cậu không khống chế được dính lên căn côn ŧᏂịŧ đáng sợ của Ngụy Nhĩ Đắc.

Gϊếŧ hàng trăm hàng ngàn trùng tộc mà đây là lần đầu tiên cậu nhìn rõ cơ quan sinh dục của trùng, có côn ŧᏂịŧ thô to như cánh tay phụ nữ! Trên thân gậy chằng chịt mạch máu màu xanh lá, qυყ đầυ phình to hình mũi câu, giống như một cây hình cụ tàn nhẫn, lúc này qυყ đầυ đã để ở miệng huyệt, đang thong thả dùng sức đâm vào.

Giây phút này, sợ hãi và khuất nhục đánh tan mọi bình tĩnh, Lục Dung Sân rốt cuộc không nhịn được mắng to:

"Con sâu chết tiệt! Mẹ kiếp dừng tay! Cút cho ông! Cút ngay! Sâu chết, không được vào! Lớn thế này sao mà vào được...... A! A a~~"

Qυყ đầυ còn thô to hơn ba ngón tay hoàn toàn chen vào hậu huyệt nhỏ chặt.

Lục Dung Sân đau đến nỗi hai mắt biến thành màu đen, hậu huyệt bị xé rách còn đau hơn mọi vết thương cậu từng hứng chịu trên chiến trường.

"Mẹ, thả lỏng ra, mèo nhỏ bướng bỉnh, kẹp chặt quá."

Ngụy Nhĩ Đắc hít sâu một hơi, mông xử nam thật chặt, khiến hắn cũng khó chịu.

Ngụy Nhĩ Đắc vỗ mông Lục Dung Sân, bẻ sang hai bên, cúi đầu thấy hậu huyệt hồng nhạt tràn ra chút máu tươi.

"Chậc, ai bảo em không ngoan, căng nứt ra rồi này."

Tuy nói như thế nhưng Ngụy Nhĩ Đắc không có ý dừng lại, hắn nắm chặt vòng eo nhỏ của Lục Dung Sân, giam cầm và phong tỏa mọi đường lui, bắt đầu đâm sâu vào thân thể cậu hơn.

Lục Dung Sân khàn giọng kêu thảm thiết, điên cuồng giãy giụa, ngón tay bật ra móng vuốt, trong lúc giãy giụa cắt đứt mấy cây xúc tu nhưng rất nhanh lại bị xúc tu mới mọc quấn quanh. Cậu nằm ngửa trên mặt đất nhìn chằm chằm côn ŧᏂịŧ lớn đang chậm rãi đâm vào thân thể mình, mắt mèo màu vàng xuất hiện tơ máu:

"Sâu chết! A ha! Tao muốn gϊếŧ mày! Tao phải gϊếŧ mày! A ah ~~"

Tiếng mắng tức giận hòa lẫn tiếng kêu thảm thiết, dươиɠ ѵậŧ Ngụy Nhĩ Đắc hoàn toàn đi vào thân thể Lục Dung Sân, hắn bóp eo Lục Dung Sân, hơi lui ra sau, thịt ruột khô khốc xoắn chặt côn ŧᏂịŧ hắn.

"Aaaaa~~"

Lục Dung Sân kêu thảm thiết "tê tâm liệt phế".

"Dừng lại! Dừng lại! Sâu chết, đừng nhúc nhích!"

"Đau lắm à."

Ngụy Nhĩ Đắc thật sự dừng lại, làm nhục đúng là thú vị nhưng hắn không muốn làm hỏng bạn giường dị tộc mới nếm thử này.

Trong cốt truyện, Lục Dung Sân dù đứt tay đứt chân cũng không rên một tiếng, thế mà bây giờ lại kêu thê thảm thế này, có thể thấy đúng là quá đau rồi.

Cơ quan sinh dục của trùng tộc có rất nhiều gai ngược nhỏ, dươиɠ ѵậŧ của hắn còn to dị thường, với trình độ khai phá bây giờ của Lục Dung Sân, bôi trơn không đủ, cứ tiếp tục e là chọc thủng mất.

Nhưng đây cũng là điểm lạc thú của khai bao mà.

Ngụy Nhĩ Đắc thay đổi tư thế, điều khiển xúc tu nâng lên nửa người Lục Dung Sân lên, móng vuốt vạch vài đường xé nát quần áo còn lại cậu.

Cơ thể gợi cảm màu lúa mạch hoàn toàn bại lộ, Lục Dung Sân có cơ bắp vừa đủ xinh đẹp, bị mồ hôi lạnh ướt nhẹp, lóe sáng lấp lánh, hai đầṳ ѵú trước ngực cũng như thân dưới là màu hồng nhạt đáng yêu.

Ngụy Nhĩ Đắc nhẫn nại, vuốt ve khắp cơ thể với cơ bắp gợi cảm của Lục Dung Sân, trêu trọc đầṳ ѵú trước ngực, vuốt ve vùng eo bụng, thăm dò các điểm mẫn trên cơ thể.

Sau khi bất động dưới thân Ngụy Nhĩ Đắc, Lục Dung Sân rất nhanh hồi phục tinh thần, cậu há mồm thở dốc, cảm giác trướng đau khi hậu huyệt bị xé rách đã giảm bớt, nhìn động tác của Ngụy Nhĩ Đắc, lạnh lùng mở miệng:

"Mày nghĩ tao sẽ có phản ứng với đồ con sâu ghê tởm nhà mày à? Mơ tưởng!"

Dạo đầu làm hơn mười phút, đúng như lời nói của Lục Dung Sân, cậu không hề có phản ứng gì.

Ngụy Nhĩ Đắc nhướn mày, hắn không nghĩ kỹ thuật của mình có vấn đề gì, chắc do Lục Dung Sân là quân nhân, đã được huyến luyện kháng tra tấn, hơn nữa côn ŧᏂịŧ của hắn còn cắm trong mông cậu, độ lớn này với xử nam lần đầu tiên làm thụ thì rất khó dâng lên cảm giác gì khác ngoài đau đớn.

Nấm nhỏ thấy hoàn cảnh khó của Ngụy Nhĩ Đắc, nhỏ giọng mở miệng:

【 ký chủ, anh bây giờ có hơn một trăm giá trị khuất nhục, có thể đổi gel bôi trơn, sản phẩm của hệ thống tuyệt đối là chất lượng cao. 】

Ngụy Nhĩ Đắc nhìn khuôn mặt cao ngạo và trào phúng của Lục Dung Sân, khiến lòng hắn ngứa.

Hắn duỗi tay bóp chặt cằm Lục Dung Sân, ngón út gãi gãi như đùa mèo:

"Có phải mơ tưởng hay không, hôm nay anh thử xem thì biết."

Nói xong, hắn trực tiếp rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi thân thể Lục Dung Sân.

Lục Dung Sân cắn răng nuốt xuống tiếng rên, hậu huyệt chợt hư không, lỗ thịt bị căng ra nhất thời không co lại được, gió lạnh ban đêm rót vào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến thành ruột có vết thương nhỏ rát đau.

Cậu thấy Ngụy Nhĩ Đắc khom lưng nhặt lên một thứ gì đó, trong lòng nảy sinh một dự cảm xấu:

"Mày muốn làm gì?"

"Đương nhiên là tiếp tục làm em."

Ngụy Nhĩ Đắc ngồi dậy, Lục Dung Sân cuối cùng cũng nhìn rõ thứ trong tay hắn...

Thế mà là xúc tu bị cậu cắt đứt!

Ngụy Nhĩ Đắc đùa nghịch xúc tu của chính mình. Xúc tu bị cắt rời khỏi cơ thể trở nên mềm mại, khi dùng sức ép, bên trong chảy ra dịch nhầy, nhỏ giọt trên khuôn mặt khϊếp sợ của Lục Dung Sân.

"Lần đầu tiên mà, anh cũng không miễn cưỡng em phải tự chảy ra dịch bôi trơn, anh sẽ từ từ dạy dỗ em."

Ngụy Nhĩ Đắc bóp đoạn xúc tu đứt này, bôi tất cả dịch nhầy chảy ra lên côn ŧᏂịŧ mình, sau đó lại đâm thẳng vào hậu huyệt Lục Dung Sân.

"Mày là thằng biếи ŧɦái! Aa ha á~~"

Lúc này, quả nhiên trôi chảy hơn, tuy vẫn rất chặt nhưng đủ cho Ngụy Nhĩ Đắc thong thả làm vận động pít-tông.

Lục Dung Sân đau đến thoát lực, trọng lượng toàn cơ thể dựa lên xúc tu đang trói chặt cậu, bị Ngụy Nhĩ Đắc bóp eo thọc vào rút ra.

Nghĩ đến một con trùng tộc đang đưa đẩy trong thân thể mình, dịch bôi trơn còn là dịch nhầy bóp ra từ xúc tu, cơn buồn nôn nảy lên cổ họng nhưng một tháng nay cậu chưa ăn cơm, dạ dày trống trơn, chỉ có thể nghiêng đầu nôn khan.

Ngụy Nhĩ Đắc nhíu mày, hắn không ngại Lục Dung Sân kháng cự nhưng kháng cự đến mức ghê tởm nôn mửa, vẫn ảnh hưởng hứng thú của hắn.

Hắn trực tiếp lật người Lục Dung Sân, làm cậu quỳ bò trên mặt đất, đưa lưng về phía mình.

Dươиɠ ѵậŧ vẫn cắm trong hậu huyệt Lục Dung Sân xoay tròn khiến càng nhiều máu tươi hòa lẫn dịch nhầy trong suốt chảy ra từ nơi hai người giao hợp.

Lục Dung Sân bị lật người, vùi đầu trên mặt đất, cậu muốn cắn răng kìm nén mọi tiếng rêи ɾỉ, nhưng Ngụy Nhĩ Đắc dùng sức đâm sâu, còn thường xuyên cố ý chọc tuyến tiền liệt mẫn cảm của cậu, sau cơn đau đớn không khoẻ ban đầu, ngoài căng trướng còn dần sinh ra cảm giác kỳ lạ.

Lục Dung Sân nhắm mắt bị động tiếp thu, trong gió đêm chỉ còn lại tiếng thân thể va chạm dâʍ ɭσạи, tiếng hít thở dồn dập của hai người cùng tiếng rên nho nhỏ thỉnh thoảng tràn ra từ cổ họng của Lục Dung Sân.

Ngụy Nhĩ Đắc không ngừng dùng côn ŧᏂịŧ lớn đâm vào rút ra lỗ thịt hồng nhạt của Lục Dung Sân, nhìn từ phía sau càng thấy da^ʍ mỹ hơn.

Ngụy Nhĩ Đắc muốn nghe tiếng rên của Lục Dung Sân, cố tình đổi góc độ chọc điểm mẫn cảm, tát hai cánh mông cong gợi cảm vang lên tiếng "phạch phạch".

Lục Dung Sân biết Ngụy Nhĩ Đắc muốn mình phải khuất phục, cậu quật cường cắn răng không chịu phát ra tiếng rên nào nữa.

"Mèo con, hăng hái lên nào, hay là thích anh thẳng mặt đυ. em hả?"

Lục Dung Sân oán hận mắng:

"Sâu chết, mày chờ, a ah......"

Mắng đến một nửa, Ngụy Nhĩ Đắc ác ý tăng lực hông, khiến tiếng nói của Lục Dung Sân biến điệu, cậu không cam lòng cắn chặt miệng.

Nhưng lực hông Ngụy Nhĩ Đắc càng lúc càng mạnh, côn ŧᏂịŧ cắm càng sâu hơn. Lục Dung Sân đã dâng lên kɧoáı ©ảʍ, cảm giác này dần lấn át đau đớn, dưới bụng cậu cũng nổi lên một ngọn lửa. Ý thức cậu dần tan rã trong quá trình thọc vào rút ra vĩnh viễn không dừng lại này, hận ý trong đầu dần tan rã. Chính cậu vẫn chưa ý thức rằng, miệng mình đang tràn ra tiếng rêи ɾỉ.

Đột nhiên, hậu huyệt vất vả lắm mới quen với dươиɠ ѵậŧ to lớn nhưng côn ŧᏂịŧ đâm vào sâu hết mức thì dừng lại, sau đó qυყ đầυ bắt đầu phình to với nhiệt độ kinh người.

Lục Dung Sân kinh sợ, thú nhân trong quá trình giao phối, vì đề cao xác xuất thụ tinh, khi sắp bắn tinh, qυყ đầυ sẽ phình ra.

"Sâu chết! Mày dám bắn vào trong ông! Ra ngoài! Buông tao ra! Cút đi!"

"Chậc, mèo nhỏ khôi phục tinh thần rồi, anh thích dáng vẻ tràn đầy sức sống này của em hơn."

Qυყ đầυ phình to "khóa chặt" sâu trong hậu huyệt, Ngụy Nhĩ Đắc thậm chí buông đôi tay đang nắm vòng eo Lục Dung Sân, nhìn cậu quỳ dưới đất giãy giụa bò về phía trước, muốn thoát đi nhưng bất lực.

Lục Dung Sân tuyệt vọng nhận ra điều này, cậu bây giờ như một con thú cái sắp bị rót tinh, bị đè dưới thân Ngụy Nhĩ Đắc, bị "khóa chặt".

Côn ŧᏂịŧ "khóa chặt" trong thân thể bắt đầu động với biên độ nhỏ, rồi tiếp tục thọc vào rút ra, qυყ đầυ phình to cọ xát tuyến tiền liệt mẫn cảm nhất, nhiệt độ côn ŧᏂịŧ còn nóng hơn đường ruột như bàn ủi quấy đảo trong thân thể cậu.

Lục Dung Sân tuyệt vọng kêu:

"A ah, đừng, đừng bắn vào trong!"

Ngụy Nhĩ Đắc đương nhiên sẽ không rời khỏi, hắn cúi xuống hôn lên tai Lục Dung Sân:

"Lục Dung Sân, nhớ kỹ, anh tên là Ngụy Nhĩ Đắc."

Hắn không gọi Lục Dung Sân là mèo nhỏ mà gọi tên, câu nói nhỏ này nghiêm túc khác thường.

Hắn nói xong, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vào nơi sâu nhất trong đường ruột khiến Lục Dung Sân phát ra tiếng kêu cao vυ't:

"Aaaaa!" "Sâu chết! Tao muốn gϊếŧ mày! Tao thề phải gϊếŧ mày!"

"Chậc, thật hư."

Ngụy Nhĩ Đắc thật ra không thèm để ý Lục Dung Sân gọi mình là gì, nhìn giá trị khuất nhục trên giao diện dâng lên kịch liệt, sau khi hắn bắt đầu bắn tinh, giá trị thù hận trước đó vẫn luôn không có động tĩnh cũng tăng lên biên độ nhỏ.

Ngụy Nhĩ Đắc cong khóe miệng, bắn tinh xong, còn nghe tiếng chửi bậy căm hận của Lục Dung Sân.

"Sâu chết, tao sẽ gϊếŧ mày!"

Côn ŧᏂịŧ hắn chưa rút ra lại cương, trực tiếp mang thương tiếp tục ra trận.

Hắn thích những chàng trai có sức sống.

Thân thể quân nhân hàng năm rèn luyện đúng là thật hăng hái.

Ngụy Nhĩ Đắc làm Lục Dung Sân hơn hai giờ, bắn trong mông cậu ba lần, rút côn ŧᏂịŧ mà còn chưa hết thèm.

Hắn không đổi tư thế như là trừng phạt, luôn bắt Lục Dung Sân giống cɧó ©áϊ quỳ đưa lưng về phía mình để đυ. cậu.

Nện xong rồi lật người cậu lại, mới phát hiện thiếu tá Lục mạnh miệng cũng đã bắn hai lần, trên mặt đất toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c của cậu.

Trùng tộc bắn tinh thật nhiều mà ba lần đều rót hết vào sâu trong đường ruột của Lục Dung Sân, lật người thì thấy cơ bụng săn chắc của cậu phồng lên hẳn một độ cung.

Môi dưới Lục Dung Sân đã cắn máu thịt be bét, cơ ngực và cơ bụng màu lúa mạch dính đầy hỗn hợp tro bụi và bạch trọc, trên eo và đùi toàn là vệt đỏ xanh tím sắc tình, đầu gối càng là bị mài chảy máu.

Có lẽ cậu nghĩ xâm phạm trong đêm nay đã kết thúc, sau khi nâng mí mắt quét Ngụy Nhĩ Đắc một cái thì nằm rạp trên mặt đất thở dốc, như là con búp bê vải rách nát bị chơi hỏng.

Ngụy Nhĩ Đắc đánh giá Lục Dung Sân nằm trên mặt đất có loại vẻ đẹp khi bị làm nhục, chống cằm suy tư.

Qua vài phút, Lục Dung Sân bị ánh mắt trần trụi của Ngụy Nhĩ Đắc nhìn chằm chằm mà bực bội. Cậu mở mắt, lạnh giọng mở miệng:

"Mày còn xem cái gì? Bắt tao trở về cũng được, gϊếŧ tao ăn luôn cũng được, nhanh lên!"

Ngụy Nhĩ Đắc ngồi xổm xuống, dùng xúc tu kéo Lục Dung Sân đến trước mặt, duỗi tay nâng mặt cậu, đánh giá mắt mèo màu vàng:

"Mèo nhỏ, em sẽ không tưởng mới thế này đã xong rồi chứ?"

Lục Dung Sân bị hắn sờ thì sợ nổi da gà, nghe hắn nói càng không rét mà run, mông cậu đau đớn, lúc này còn có cảm giác bên trong nhét toàn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, đang từ từ tràn ra ngoài, thằng biếи ŧɦái này còn muốn tiếp tục?!

Ngụy Nhĩ Đắc dường như trêu đùa nhéo lỗ tai Lục Dung Sân:

"Anh đang nghĩ, em là mèo còn gì? Nếu đôi mắt và móng vuốt có thể biến thành mèo thì tai với đuôi cũng có thể biến ra được, đúng không?"