Editor: May
“Hiện tại biết sai rồi, không nói?” Tức giận của Lâm Dật cũng tiêu tan hơn phân nửa, sờ sờ đầu của bé bảo bé ngồi vững, liền khởi động xe.
“Chú Lâm, con là sợ chú bị dì xinh đẹp khác quấn lấy mới đặc biệt chạy tới cứu chú.” Điền Bảo Bảo an phận ngồi ở trong phạm vi cố định của đai an toàn, có lẽ là do đã ngủ một lát, giờ phút này cho dù đã vào đêm khuya, bé lại không hề buồn ngủ. Khảy ngón tay của mình, mấp máy miệng, lẩm bẩm.
“Con tới cứu ta? Vậy không phải ta muốn cảm ơn ý tốt của Bảo Bảo ư. Bảo Bảo chờ con trưởng thành con liền sẽ hiểu rõ, cho dù có 100 con vây quanh chú, cũng sẽ có dì đi lên đến gần. Phụ nữ là một loại động vật rất kỳ quái.” Ngữ khi Lâm Dật ít nhiều mang theo chút trào phúng không làm sao hơn.
“Vì sao?” Điền Bảo Bảo ngẩng mặt lên nhìn Lâm Dật, dung nhan anh tuấn có chút biến mất ở bên trong bóng tối, lại vẫn đẹp đến khiến người than thở. Nếu hiện tại có thể để chú Lâm biết chân tướng thì tốt rồi, chính mình liền có thể danh chính ngôn thuận gọi chú ấy là daddy. Nhưng chú ấy sẽ nhận mình sao? Sau khi chú ấy biết chân tướng có thể không cần chính mình hay không. Nghĩ đến khả năng này, hứng thú của Điền Bảo Bảo lại trở nên hạ xuống rất nhiều.
Bởi vì lại tiến vào một cuộc điện thoại, cho nên Lâm Dật cũng không có giải đáp nghi vấn của bé.
Điền Bảo Bảo nghe được trong điện thoại truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, không nhịn được nhấc lên cảnh giác toàn thân, dựng lỗ tai lên thám thính. Quả nhiên, chú Lâm nói rất đúng, những dì này thật chán ghét, luôn có ý tưởng không an phận với daddy của bé. May mắn mami bé tiên hạ thủ vi cường, Điền Bảo Bảo ở trong lòng hung hăng khen ngợi Điền Kỳ Kỳ một phen. Mami ngốc ngốc của bé làm quyết định chính xác nhất chính là chuyện này.
“Cô là?” Thật lâu sau, Lâm Dật mới lạnh lùng phun ra hai chữ, lại gần như khiến cho Điền Bảo Bảo hoan hô lên, hóa ra chú Lâm hoàn toàn không biết cô ta là ai. Nghĩ nghĩ bỗng nhiên lại buồn bực lên, anh cũng không biết mami là ai, không quen biết mami.
“Làm sao vậy, an tĩnh như vậy, mệt nhọc sao?” Lâm Dật cực không kiên nhẫn cắt đứt điện thoại, thấy Điền Bảo Bảo lại vẫn duy trì im lặng, thật sự là có chút khác thường.
“Chú Lâm, chú nói daddy của con vì sao không nhớ rõ mami con chứ? Nếu những dì đó sinh bé cưng cho chú, có phải chú cũng không nhận ra các cô ấy không?” Điền Bảo Bảo chôn đầu, rầu rĩ không vui hỏi.
Lâm Dật lập tức bị hỏi chặn, hiển nhiên không nghĩ tới Điền Bảo Bảo sẽ hỏi ra vấn đề sắc bén như thế. Trên khuôn mặt lạnh lẽo phủ lên một tầng bóng đêm, lại có vẻ có vài phần xấu hổ, đích xác, những phụ nữ anh từng có anh cũng không nhất định đều nhớ rõ tất cả. Anh trước nay đều sẽ không lưu số điện thoại bọn họ, cũng sẽ không cố tình mà đi nhớ kỹ bộ dáng bọn họ. Tay không nắm tay lái sinh ra một chút mồ hôi lạnh. Nhưng cùng lúc đó, anh cũng rõ ràng thân thế Điền Bảo Bảo. Hóa ra là bởi vì một đêm sai lầm gây ra.
Thật ra Điền Bảo Bảo cũng không để ý đáp án của anh, nhưng trong lòng có chút mất mát nho nhỏ.