Editor: May
“Anh không thể hiểu được.” Trong lòng Điền Kỳ Kỳ tự nhiên là có điều đuối lý, cô biết thời gian chính mình rời đi có hơi lâu, nhưng bộ dáng nói ra thì rất dài kia của Dịch Thần làm cô thật sự không đành lòng lập tức kết thúc nói chuyện. Huống hồ trong lòng cô rất rõ ràng Điền Bảo Bảo đi theo người cha “ruột” này của bé là sẽ không xảy vấn đề gì. Hiện giờ anh lại vì chuyện này phát hỏa với mình, anh dựa vào cái gì! Nếu không phải bởi vì sai lầm bảy năm trước của anh, hôm nay cục diện hoàn toàn sẽ không như vậy! Điền Kỳ Kỳ căm giận suy nghĩ. Bỏ anh qua một bên, liền đi đến hội trường. Một bụng ủy khuất và tức giận dời non lấp biển mà đến, thiêu đốt quật cường sinh ra đã có sẵn ở sâu trong nội tâm cô.
“Cô lại muốn đi đâu!” Lâm Dật gầm nhẹ rít gào. Tất cả ưu nhã đều biến thành thô bạo không thể ức chế. Giọng nói lạnh như băng tuyệt đối có thể che dấu nắng gắt ngoài cửa sổ.
“Đi tìm Bảo Bảo!” Điền Kỳ Kỳ thở phì phì trả lời.
“Đi nhầm phương hướng rồi, ở bên này.” Lâm Dật vô cùng phát điên sửa đúng cho cô. Anh chưa từng gặp qua người phụ nữ ngu xuẩn như vậy!
Điền Kỳ Kỳ hung hăng giẫm bước chân đi tới trung tâm hoạt động, tiếng giày cao gót va chạm với mặt đất ở vườn trường an tĩnh này đặc biệt rõ ràng, Lâm Dật giãn mày nhíu lại ra, giãn ra lại nhíu lại……
Tuy rằng hai người nháo ra một ít không vui, nhưng tâm tình Điền Bảo Bảo không hề chịu ảnh hưởng. Bởi vì các phần thi đấu đều thực xuất sắc, Điền Bảo Bảo thu hoạch rất nhiều phần thưởng, nhét đầy cốp xe Land Rover của Lâm Dật. Hơn nữa bé còn tặng một chút cho An Tiểu Mễ.
Tuy rằng Điền Kỳ Kỳ sớm thành thói quen động tác thân mật giữa Điền Bảo Bảo và An Tiểu Mễ, nhưng đối với vấn đề tình cảm của con trai, Điền Kỳ Kỳ vẫn là cảm thấy cần thiết tiến hành dẫn đường nhất định, tuy rằng chính cô cũng không phải tấm gương tốt gì. Điền Kỳ Kỳ thoáng sửa sang lại cảm xúc một chút, tạm thời đã quên đi một chút ma sát vừa rồi với Lâm Dật lên chín tầng mây. Đợi Điền Bảo Bảo lưu luyến không rời từ biệt xong với An Tiểu Mễ trở lại trong xe, Điền Kỳ Kỳ hư trương thanh thế điều chỉnh sắc thái, thanh thanh giọng nói, “Con trai, con biết làm người nông cạn là không đúng.”
Mặt Điền Bảo Bảo chậm rãi rút về từ trên cửa sổ xe, trong đầu trau chuốt lời nói của Điền Kỳ Kỳ mấy phen, lại vẫn nghi hoặc khó hiểu, “Mami, người là nói con nông cạn sao?”
Điền Kỳ Kỳ nhún vai, một bộ dáng “Không phải con chẳng lẽ còn sẽ là ta”, “Con nói An Tiểu Mễ kia còn không phải là bộ dáng xinh đẹp một chút, rất chọc người thương, nhưng mami thấy cô bé mấy lần, phát hiện cô bé cũng thực thông minh, còn là tiểu công chúa được trong nhà chiều hư. Chẳng lẽ con không phải thấy khuôn mặt cô bé đó đáng yêu giống như búp bê Tây Dương ư?” Điền Kỳ Kỳ cố ý phóng nhẹ giọng nói, cô cũng không muốn nói thực nghiêm túc, sợ phá hỏng “Tình yêu đầu tiên” của Điền Bảo Bảo.