Editor: May
“A. Vậy anh Dịch Thần, em đi trước, anh đi vội đi.” Điền Kỳ Kỳ mỉm cười nói, ngữ khí là vô cùng khoe mã lấy lòng, làm Lâm Dật nghe xong cực kỳ không vui.
“Ừ, bằng không lát nữa sau khi kết thúc anh đưa các người về nhà?” Dịch Thần và Lâm Dật trao đổi ánh mắt với nhau một chút, sóng ngầm mãnh liệt, khi mở miệng, lại là ôn hòa nhất quán kia, làm Điền Kỳ Kỳ không phát hiện ra dị thường.
“Không cần phiền toái Dịch tổng. Nếu người tôi đưa tới do người khác đưa trở về, vậy không phải tôi quá thật mất mặt ư.” Điền Kỳ Kỳ còn chưa có mở miệng, đã bị Lâm Dật đoạt lời nói. Giọng nói luôn luôn lười biếng mà gợi cảm, tựa hồ cực kỳ trầm thấp. Trầm thấp đã có một loại hương vị túc sát.
Dịch Thần kinh ngạc nhìn về phía anh, đôi mắt đen lấp lánh giống như sao đêm nhắc nhở tin tức nào đó, hai giây lúc sau, môi cương nghị vẽ ra một đạo độ cung ẩn nhẫn, hoàn mỹ không kềm chế được. “Như vậy, Dịch tổng, lần sau gặp.” Ngay sau đó, anh liền bá đạo lôi kéo Điền Kỳ Kỳ rời đi.
Khóe môi mỏng của Dịch Thần kéo ra một chút cười khổ, dáng người cao dài lại nhanh nhẹn như vậy biến mất ở bên trong bóng mờ bị tà dương kéo ra của bọn họ……
“Anh nắm tôi đau.” Lâm Dật dùng lực trên cổ tay cô quá nặng, làm Điền Kỳ Kỳ nhịn không được ăn đau kêu ra tiếng, hất tay muốn thoát khỏi trói buộc của anh.
“Bảo Bảo tìm cô, cô lại ở chỗ này đùa giỡn với người đàn ông khác, cô cũng thật có hứng thú.” Lâm Dật nói lời lạnh băng mà châm chọc, lời nói nhiễm ra một phần lạnh lẽo. Anh buông lỏng tay ra, lại bởi vì hai người đều ra sức quá lớn, Điền Kỳ Kỳ đột nhiên không kịp phòng ngừa dưới chân lảo đảo một cái.
Lảo đảo một chút lại gắt gao bắt lấy cổ tay Lâm Dật, để duy trì cân bằng thân thể, bởi vì kinh hoảng, trên trắng nõn hiện lên một trận xanh một trận trắng.
Rõ ràng nghe ra khinh thường cùng mỉa mai trong lời nói của anh, Điền Kỳ Kỳ rất là bất mãn, “Tôi và anh Dịch Thần là vừa vặn gặp nhau, anh ấy tới trao đổi dự án hợp tác đổi mới thiết kế đồng phục với hiệu trưởng.” Bởi vì danh chính ngôn thuận, Điền Kỳ Kỳ nói lời lẽ chính đáng, nhưng lại bởi vì Lâm Dật châm chọc mỉa mai, Điền Kỳ Kỳ lại là biện giải đến mặt hồng tai đỏ. Dêdn chính cô cũng không biết, vì sao sẽ cảm xúc mất khống chế mà muốn giải thích với anh. Mà anh, hiển nhiên là không chịu dùng.
“Cô không cần giải thích với tôi. Tôi không có hứng thú biết. Nhưng tôi nhắc nhở cô, cô tốt nhất có thể ở khi gánh vác chức trách người mẹ, sắm vai tốt nhân vật của cô.” Sắc mặt tốt của Lâm Dật vào giờ phút này không còn sót lại chút gì, anh càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười. Chính mình lãng phí thời gian bồi con trai của cô tham gia hoạt động người thân gì đó, mà cô làm người giám hộ trên luật pháp, lại có hứng thú hẹn hò với người đàn ông khác! Người phụ nữ này, chính mình thật đúng là xem nhẹ cô!