Editor: May
“Mới không phải như vậy.” Điền Bảo Bảo lập tức phản bác nói, “Con đều đã thông minh như vậy, còn muốn một người thông minh bồi ở bên người làm gì. Con liền thích An Tiểu Mễ, mặt cô ấy tựa như kem ly, làm người nhìn rất muốn đi lên cắn một miếng……”
“Tiểu sắc quỷ!” Điền Kỳ Kỳ bễ nghễ liếc mắt nhìn Điền Bảo Bảo một cái, đáy lòng lập tức một mảnh u ám, dựa theo phát triển như vậy, con của anh là muốn biến thành hoa hoa công tử.
“Khụ khụ --” Lần này đến Lâm Dật đều có chút nghe không nổi nữa. Nhưng anh vẫn không có phát biểu bất kỳ ý kiến nào, anh càng có hứng thú biết Điền Kỳ Kỳ muốn kết thúc tiết giáo dục tình cảm gian nan này như thế nào.
Điền Bảo Bảo còn chưa nói xong, bé dẩu dẩu miệng tiếp tục, “Mami, người không cảm thấy người rất giống An Tiểu Mễ sao? Cả ngày mơ mơ màng màng, nhưng rất làm người có du͙© vọиɠ muốn bảo vệ.” Điền Bảo Bảo lấy một kết luận rất hữu lực trần thuật xong.
Điền Kỳ Kỳ lập tức cảm giác run rẩy hết cả người. Bị con trai của mình phê bình cả ngày mơ mơ màng màng? Khiến mặt mũi cô tồn hại! Con trai bảy tuổi của cô nói muốn bảo vệ cô, cô nên cảm thấy thất bại, hay là nên cảm thấy tự hào? Bị con trai nói chính mình giống bạn học nó, đây là một loại châm chọc vô hình, hay là một loại khen thưởng trẻ tuổi? Trong lòng cô lập tức cực kỳ mâu thuẫn. Muốn cãi lại nói gì đó, rồi lại có một loại cảm giác không có lực nói rõ.
Điền Kỳ Kỳ hỗn độn ngồi liệt, sau khi một mình lặng im suy nghĩ thật lâu, đại khái cũng không suy xét ra nguyên nhân, vì thế duỗi tay chọc chọc Điền Bảo Bảo, “Con trai, một câu cuối cùng vừa rồi của con là đang khích lệ mami hay là đang hạ thấp mami hả?” Điền Kỳ Kỳ nhíu mày thanh tú hỏi, giọng nói nhút nhát vừa lúc rót vào lỗ tai Lâm Dật, làm tâm tình anh lập tức rất tốt.
“Mami, tuy rằng con là thiên tài, nhưng người hỏi con nhiều vấn đề như vậy con cũng sẽ mệt có được không. Vấn đề đơn giản như vậy tự người nghĩ đi. Đừng để chú Lâm chê cười.” Thật ra Điền Bảo Bảo rất muốn làm mami bé tận lực biểu hiện ra ưu tú ở trước mặt Lâm Dật, nhưng lấy cái loại đầu gỗ này của mami bé, rõ ràng chính là làm khó người khác. Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Dật vẫn là cảm thấy phong cách cô gái nhỏ tương đối thích hợp với mami.
May mắn Lâm Dật cũng không phải lần đầu tiên kiến thức được loại hỗ động nhân vật hỗn loạn này của mẹ con bọn họ, nếu không anh nhất định sẽ rất ngạc nhiên.
Điền Kỳ Kỳ tỏ vẻ thực buồn bực.
“Chú Lâm, vì bày tỏ cảm tạ, con mời chú ăn hải sản mami thích nhất, mami con tính tiền.” Điền Bảo Bảo một bộ dáng gia chủ nói.