Edit + Beta : Ly , Trâm
________
"Không ..." Thật quá xấu hổ.
"Không được sao? Vậy thì làm cho đến khi tôi dừng lại." Nói xong, hắn liền tăng tốc độ đâm rút, côn ŧᏂịŧ to lớn bị lỗ thịt bao bọc, giống như đóng cọc, mãnh liệt đâm vào hoa tâm, thẳng đến cổ tử ©υиɠ.
“A ~” Cô khẽ lay người, hạ thân run rẩy rỉ ra nước, giống như đi tiểu không tự chủ được , nhỏ giọt ào ạt đến nơi giao nhau của hai người, rớt xuống ga trải giường.
"Nhẹ ... nhẹ thôi..." Cảnh Châu cầu xin anh , nhưng cô không ngờ rằng điều đó lại làm người đàn ông càng hành xử thô lỗ hơn.
Tiếng “Phốc phốc phốc phốc” liên tục vang lên, tốc độ của anh rất nhanh, qυყ đầυ liên tục cọ sát vào điểm G, khiến cả người cô tê dại.
Hai bầu vυ' trắng như tuyết nhấp nhô lên xuống một cách đáng thương, như những bông hoa bơ vơ trong cơn bão.
"Ưmm~ mau dừng..."
Cô bị anh làm cho choáng váng, cảm giác như một chiếc thuyền nhỏ sắp bị phá hủy trong biển bão.
“Nói cho tôi biết, em có thích làʍ t̠ìиɦ cùng với tôi như thế này không?” Ngụy Thành kích động muốn nghe những lời nói của cô.
“Ha ~” Cô sảng khoái đến mức đầu óc trống rỗng, miệng bất giác nói theo lời anh, “Ha… Tôi thích…”
“Em thích cái gì?”
“Ah ~ Tôi thích được cùng anh làʍ t̠ìиɦ... "
Cô không biết mình đang nói gì, dâʍ ɖị©ɧ bị gậy thịt lớn đánh thành một mảng trắng đυ.c, dính vào hoa huyệt sưng đỏ liên tục bị côn ŧᏂịŧ lớn mở ra.
“Nói lại lần nữa nào.” Hắn hài lòng bảo.
"Haa ~ em thích ... Anh ..."
Cô bị đâm đến mức chảy nước mắt, khuôn mặt trong sáng dễ chịu tràn đầy du͙© vọиɠ, thuần khiết và dâʍ đãиɠ, khiến anh càng thêm ham muốn, chỉ muốn thao nát cô gái trên giường.
"Không được ... chậm lại ..." cô nói đứt quãng, hai tay ôm lấy cái gối bất lực, " Nó sẽ rách..."
"Em nói cái gì sẽ rách ? Em muốn tôi đâm nát cái lỗ nhỏ của em sao? "
“Đừng… không muốn bị đâm… Anh, nhẹ nhàng đi !” Cảnh Châu không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ quá mạnh mẽ, đũng quần co rút, nhanh chóng phun ra một luồng dâʍ ɖị©ɧ nhớp nháp
“Chậc chậc , mới như thế đã bắn…” Anh cười khẽ, ngón tay xoa nắn hạt đậu đã sưng tấy, côn ŧᏂịŧ lớn vẫn cắm chắc trong lỗ huyệt , kéo dài kɧoáı ©ảʍ của cô.
"Đừng ..." cô lẩm bẩm, tiểu huyệt co bóp nhịp nhàng, siết chặt lấy côn ŧᏂịŧ thô cứng không ngừng đâm rút trong lỗ nhỏ .
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cảnh Châu, người đang bối rối trước việc này của mình, ngay lập tức trở nên tỉnh táo một chút, "Này, điện thoại của tôi đổ chuông.”
“ Sau khi làm xong hãy gọi lại.” Anh không muốn dừng lại vào thời điểm này
“Không.” Cô cố chấp với lấy điện thoại trên bàn cạnh giường, nhìn thấy người gọi tới là Cảnh Hứa, cô lại do dự.
"Ai gọi?"
"Em gái tôi."
“Vậy thì tốt nhất em đừng nên nghe ! ” Anh liên tục yêu cầu cô ngắt điện thoại.
Bùi Cảnh Châu nhớ lại những gì đã xảy ra lần trước, sợ rằng Cảnh Hứa sẽ nghe thấy âm thanh làʍ t̠ìиɦ của họ, sau khi nghe Ngụy Thành nói, cô liền ngoan ngoãn không trả lời.
Kết quả là trong giây tiếp theo, Cảnh Hứa đã gửi đến một tin nhắn——
【 Cảnh Hứa: Chị vẫn chưa dậy đúng không? Lần trước em đã hẹn đi ăn lẩu với chị, em và Tây Mẫn định mua một ít đồ ăn, chị có gì muốn ăn không? Em đợi chị. 】
Đầu cô chợt có chút choáng váng , nhìn người đàn ông đang nhấp nhô trên người, cô rụt rè nói: "Anh, em ấy... sắp tới đây~ ... anh, nhanh lên được không?"
"Ưʍ..." Cô đỏ bừng mặt.
_______
Yeuuu mọi người . Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện nha 😚