Edit + Beta : Ly , Trâm
_________
Cảnh Châu sung sướиɠ hét lên, eo và hông không khỏi vặn vẹo, như thể đang muốn thoát khỏi trò chơi của anh .
Tuy nhiên, đầu ngón tay của Ngụy Thành lại ấn mạnh vào điểm G của Cảnh Châu , kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm nhạy cảm của cô.
"A! Anh, đừng ..."
Cảnh Châu không nhịn được, da thịt co giật, siết chặt ngón tay lại, mật hoa tuôn ra ngày càng nhiều, làm ướt ga giường phía dưới cô.
Lửa tìиɧ ɖu͙© như muốn thiêu đốt, anh rút
ngón tay ra, nóng lòng cởϊ qυầи, phóng thích ra một cái cùi thịt dày đang dựng đứng .
Dâʍ ɖị©ɧ từ miệng nhỏ kia làm cho qυყ đầυ sáng bóng, anh thô bạo xoa nắn tiểu huyệt non mềm, sau đó nhờ dâʍ ŧᏂủy̠ trơn trượt mà đâm vào tiểu huyệt hồng nhuận còn đang kɧoáı ©ảʍ.
“A!” Cao trào bị kéo dài, cô hét lên, hai tay che khuôn mặt nóng bừng vì xấu hổ, không ngờ mới sáng sớm cô lại cùng anh ta làʍ t̠ìиɦ như vậy.
Miệng nhỏ bên dưới của cô đang khít lại đàn hồi, bỗng nhiên bị côn ŧᏂịŧ dày cộm đâm vào , chảy ra một vũng dâʍ ŧᏂủy̠ nhớp nháp.
Cái lỗ nhỏ bị căng ra tròn trịa trắng bệch, co rút khó khăn, cắn chặt cây côn ŧᏂịŧ to khủng khϊếp.
Ngụy Thành thoải mái thở dài, mân mê cái hạt đậu nhỏ hồng hào xinh đẹp của Cảnh Châu .
Hắn đã từng thử qua rất nhiều cái tiểu huyệt, chỉ là vùиɠ ҡíи của những người phụ nữ đó không trắng sáng như của cô , nhỏ gọn hấp dẫn, vả lại còn có quá nhiều nước.
“Tiểu huyệt thích ăn côn ŧᏂịŧ của đàn ông đến thế sao?”
Anh trêu chọc cô, thấy cô xấu hổ che đi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, nhưng lại không thể che hết tai và cổ đang đỏ ửng, càng làm cho cô thêm đáng yêu.
"Là ... không phải ...mang nó ra đi.." Giọng cô nhẹ nhàng, vẫn còn âm thanh khàn khàn đặc trưng khi vừa mới tỉnh.
"Tôi còn chưa nhúc nhích, miệng nhỏ của em liền chảy nhiều nước như vậy , còn ăn một nửa gậy của tôi rồi, em còn dám cự tuyệt?”
Nói xong, anh đột ngột đứng lên, côn ŧᏂịŧ dày đặc quẹt qua lỗ nhỏ mềm nhũn, bộ phận riêng tư của cả hai dính chặt vào nhau.
“Ha...ha!” Cảm giác sung sướиɠ mãnh liệt ập đến bất ngờ khiến cô căng thẳng, hoa huyệt co rút hồi hộp.
“Hừ—” Anh cau mày, bắt đầu chuyển động.
Khe nhỏ chặt khít , mềm mại , một sự sảng khoái khó tả làm cho cả hai thở hổn hển.
Ngụy Thành một tay đỡ lấy chân Cảnh Châu, tay kia xoa bóρ ѵú của cô, hông anh di chuyển, thọc vào trong huyệt nhỏ chảy nước lênh láng.
Qυყ đầυ liên tục thay đổi góc độ và độ mạnh của lực đẩy .
“ Hông em vặn vẹo ghê vậy sao, bị tôi đâm như vậy có sướиɠ không…?”
Anh véo mạnh núʍ ѵú của cô , cô khẽ kêu đau, thanh âm cực kì dâʍ đãиɠ.
"Hưm ..." Cô ngượng ngùng không nói nên lời, chỉ khi choáng váng cô mới hét lên " Aa..s-ướng".
Anh đột nhiên cảm thấy nhàm chán, liền kéo bàn tay nhỏ bé của cô ra, muốn nhìn vẻ mặt của cô lúc này.
"Đừng ~" cô ngượng ngùng đáp lại, nhìn thấy ánh mắt của anh, cô liền quay đầu đi.
Anh siết chặt quai hàm của cô và nhìn cô không chớp mắt.
Vừa giữ lấy chân vừa chuyển động không ngừng, hai hành động này đan xen vào mắt cô, khiến cô vừa đau đớn vừa sảng khoái , không biết nên chống đỡ thế nào
Anh nheo mắt, đôi mắt đào hoa ẩn chứa ý cười.
Nếu tiểu bạch thỏ này được hắn huấn luyện thành công, e rằng chỉ một cái lỗ nhỏ cũng có thể bóp khô người.
Hắn đột nhiên chạm vào hạt đậu nhỏ bên dưới của cô, côn ŧᏂịŧ to lớn mãnh liệt đẩy vào điểm mẫn cảm, "Giọng của em khi nãy rất tốt, tôi muốn nghe em nói nữa."