Thành Phố Nguy Hiểm

Chương 29

Edit + Beta : Ly , Trâm

________

Sau khi cơn mưa qua đi, mây tan dần , ánh trăng tĩnh mịch tràn vào căn phòng ngập bóng tối .

Hai người nhìn nhau, bốn mắt dán vào nhau, trong không khí phảng phất có một tia lửa nhỏ cọ xát.

Căn phòng yên lặng, ngay cả tiếng thở cùng nhịp tim cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Khoảnh khắc môi hai người chạm vào nhau, một cảm giác nóng ran như điện giật chạy dọc qua hai thân thể.

Ngụy Thành ôm eo liễu của Cảnh Châu, không khống chế được du͙© vọиɠ mãnh liệt trong cơ thể như núi lửa phun trào, đầu lưỡi mềm mại hung hăng xâm chiếm khoang miệng nhỏ nhắn của cô, hôn càng lúc càng sâu.

Lưỡi của người đàn ông điên cuồng liếʍ láp từng tấc trong miệng cô, dưới sự dụ dỗ của chiếc lưỡi hồng hào, cuối cùng anh cũng đành lòng quấn chiếc lưỡi nhỏ của cô, liếʍ mυ'ŧ.

Hai chiếc lưỡi vật lộn nhau, khó có thể tách rời, căn phòng im lặng, không khí loãng dần, tiếng nước nhớp nháp đầy ám muội .

Cảnh Châu nhắm mắt lại, thèm thuồng ngửi mùi thuốc lá thoáng qua từ Ngụy Thành, tim đập rộn ràng.

Chỉ là một nụ hôn sâu kéo dài, nhưng cô không khỏi ngại ngùng , sau đó mặt bắt đầu đỏ dần .

Không biết có phải do điều hoà của trung tâm tăng nhiệt độ không, cô cảm thấy cơ thể mình nóng dần lên, bụng dưới huyên náo, trong vùиɠ ҡíи có một luồng khí thoát ra không thể giải thích được.

"Ưm ~" Cảnh Châu không kìm được mà ôm lấy anh, ngực sữa mềm mại áp vào khuôn ngực rộng lớn của anh.

Ngụy Thành khẽ mở mắt, ánh lên một tia phức tạp.

Đũng quần vốn đã căng phồng nay lại càng cương cứng hơn.

Cuống thịt sưng tấy, đau đớn trong không gian chật hẹp, anh không nhịn được hôn lên cổ cô, để lại những vết hằn sâu và nông trên đó.

Bàn tay to phủ lên ngực cô xoa xoa, một tay kia luồn xuống phía dưới cởϊ qυầи.

Cảnh Châu sửng sốt trước động tác của Ngụy Thành, bàn tay nhỏ bé áp lên vai anh.

"Tôi sợ ..." cô nói nhỏ.

Anh liếc nhìn cô gái dưới ánh trăng, đôi mắt sắc lạnh như chim ưng, như muốn nhìn sâu vào tâm hồn cô.

Cô kinh hãi trước cái nhìn quái đản của anh, đôi mắt hung hãn của anh như một con dã thú, muốn nuốt chửng cô.

Anh chợt cười khúc khích, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng, tay trái ôm cô đặt cô nằm xuống.

Các ngón tay nhanh nhẹn cởi những cúc áo của Cảnh Châu.

Hơi thở mát lạnh phả vào ngực anh.

Trước khi ngủ cô đã cởϊ áσ ngực, vậy nên khi Ngụy Thành gỡ cúc áo, bộ ngực đẫy đà của cô dần lộ ra.

Anh cúi xuống, cố ý tránh chân phải bị gãy của cô, ép chặt cơ thể mình vào giữa hai chân cô.

Anh cúi đầu hôn lên bên phải cổ Cảnh Châu , vết thương vừa lành lại có chút ngứa, bị anh liếʍ láp khiến cô càng thêm ngứa ngáy.

"Ngứa ..." Cảnh Châu vặn vẹo thân thể , vật kia của người đàn ông chạm đến bụng dưới cô.

“ Em ngứa chỗ nào?” Ngụy Thành ngây ngốc hỏi cô, tay đang xoa nắn hạt đậu đang cương cứng dần dần trượt xuống dưới, bộ phận kia cạ cạ vào hoa huyệt đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

"Là một bác sĩ, vì lợi ích của bệnh nhân, tôi sẽ áp dụng tất cả các biện pháp cần thiết để chẩn đoán và điều trị ..."

Ngụy Thành ghé vào tai Cảnh Châu nói, thanh âm mơ hồ.

“Bệnh nhân, ở đây có khó chịu không?”

“Hưm ~” Cô khẽ khịt mũi, hoa huyệt của cô đang bị côn ŧᏂịŧ cương cứng của người đàn ông cọ xát khiến cả người cô nóng ran , tiết ra chất lỏng thấm ướt cả qυầи ɭóŧ.

——————

Lời của editor : Chương này tác giả viết ngắn quá , edit không đã gì hết :((