Edit + Beta : Ly , Trâm
________
Mặt Bùi Cảnh Châu đỏ như trái cà chua, nhận ra rằng Ngụy Thành vẫn có ý định muốn sờ chỗ đó , cô vội vàng lui lại hai bước.
“Em gái tôi và bạn nó sẽ trở lại nhanh thôi, tôi phải đi đây.”
Anh ta nắm lấy tay cô, mặc quần vào, lười biếng nói: “Em cứ mặc cái quần ướt này rồi về sao?”
“Nếu không thì… tôi phải làm sao? ”Nếu không tại anh, tôi cũng sẽ không như thế này.
“Tôi còn một bộ quần áo nữa, cho em mượn.” Ngụy Thành cởϊ áσ khoác trắng, khoác lên người Cảnh Châu, đứng dậy rồi đi.
Ngoài cửa, Cảnh Hứa và Lê Linh mới đi được vài bước, trong đầu Cảnh Hứa chợt loé lên, dường như cô nàng đã nhận ra điều gì đó .
Trên bàn làm việc mà Ngụy Thành đang ngồi, có một chiếc hộp cách nhiệt bị đổ, đó là hộp do Bùi Cảnh Châu mang đến.
Tuy nhiên, Cảnh Châu vừa mới ra khỏi văn phòng.
Nếu Cảnh Châu chỉ đi ra ngoài một lúc, hoặc quên lấy hộp giữ nhiệt đi, thì đáng lẽ nó nên nằm trên bàn của cô ấy mới đúng, sao lại ở trên bàn mà Ngụy Thành đang ngồi!
"Tớ thấy hôm nay giáo sư thật kỳ quái.” Lê Linh vô tình nói.
, "Cậu cũng nghĩ vậy sao?” Bốn mắt đối diện nhau, Lê Linh nhìn thấy ánh sáng bí mật quen thuộc trong mắt Cảnh Hứa, "Cậu lại muốn làm gì?”
“Gọi điện.” Cảnh Hứa lấy điện thoại di động ra rồi bấm số của Bùi Cảnh Châu.
Bỗng dưng trong phòng vang lên tiếng điện thoại đang run.
Có một tấm kính mờ lớn trên tường ngăn cách văn phòng với hành lang.
Ngụy Thành liếc mắt nhìn hai bóng dáng đang run rẩy bên ngoài.
Bùi Cảnh Châu chỉ muốn trả lời cuộc gọi từ điện thoại của mình, nhưng anh ta đã nắm lấy tay cô, thì thầm: “Họ đang ở bên ngoài, tắt tiếng đi.”
Cô nhìn theo tầm mắt của anh rồi lập tức tắt tiếng một cách ngoan ngoãn.
Sau đó, Ngụy Thành ngồi đó lẩm bẩm một mình: “Giám đốc Diên… thôi, anh cứ yên tâm giao việc cho tôi, không sao đâu…”
“Tôi đã nhờ người mang thông tin đến, chờ một chút. Cứ liên lạc với tôi khi cần nhé."
Nghe được lời đó, Cảnh Hứa cùng Lê Linh nhìn nhau rồi vội vàng chạy đi lấy thông tin.
“Bọn họ đi rồi.” Ngụy Thành nói, thản nhiên ôm vai Cảnh Châu dẫn ra khỏi văn phòng.
“Anh nói dối mà mặt vẫn không đỏ, tim không hoảng loạn…” Cô lẩm bẩm, một tay cầm hộp giữ nhiệt, một tay siết chặt vạt áo sơ mi trắng, sợ có người nhìn thấy "quần bị cô làm ướt".
Ngụy Thành véo má Cảnh Châu, gò má của cô gái nhỏ mềm mại trơn bóng, giống như trứng luộc được bóc vỏ.
Hai người ra khỏi trung tâm y tế, gió lạnh mùa thu thổi qua, cô nhìn người đàn ông bên cạnh.
Anh đưa cho cô chiếc áo blouse dành cho bác sĩ màu trắng, trên người anh chỉ còn một bộ đồ màu xanh da trời, “Anh ăn mặc thế này không thấy lạnh à?”
"Lạnh chứ, em đi nhanh lên.” Anh thúc giục cô.
Bùi Cảnh Châu mím môi, cô mới trải qua cực khoái cách đây không lâu, vùиɠ ҡíи vẫn đang rất nhạy cảm, qυầи ɭóŧ bị dính vào vết khe hở .
Mỗi khi cô bước đi, lớp vải thô ráp cọ vào vách mỏng, cảm giác khó chịu lạ thường.
Anh đưa cô vào phòng thay đồ nam, lấy trong tủ gỗ ra một chiếc áo len màu xám xanh.
“Nghe nói gần đây nhiệt độ sẽ xuống rất thấp, nên anh có chuẩn bị thêm một chiếc áo.”
“Cảm ơn.” Cô nhận lấy chiếc áo len, cởϊ áσ khoác trắng, trực tiếp mặc vào.
Bên ngoài chiếc áo len cổ lọ màu hồng nhạt còn có chiếc áo len cổ tròn rộng rãi, chiếc áo len rất to khiến cô càng thêm nhỏ nhắn.
Tuy rằng bộ dáng này có chút kỳ quái nhưng dù sao nó cũng che đi vết ướt của quần.
“Tôi đi đây, tạm biệt.” Cô vội vàng rời đi, sợ bị ai đó phát hiện ra .
“Giặt xong quần áo nhớ trả lại cho tôi” Ngụy Thành lớn tiếng nhắc nhở.
Bùi Cảnh Châu nhìn lại, lờ mờ đoán được ý định của anh ta, rồi thốt lên một tiếng
"Ừm".