Edit + Beta : Trâm , Ly
________
"Cạch.” Cảnh Hứa vặn tay nắm cửa phòng làm việc, đẩy cửa bước vào, nhìn thoáng qua đã thấy Ngụy Thành bày ra vẻ mặt nguy hiểm ngồi sau bàn làm việc.
Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau rồi chào hỏi: “Giáo sư Ngụy.”
“Ừ.” Ngụy Thành thờ ơ đáp, lật xem tờ “Nhật báo Hứa Ân” trên bàn làm việc.
Cảnh Hứa và Lê Linh chỉ nhìn thấy phần trên ăn mặc chỉnh tề của anh ta, nhưng họ không biết rằng anh ta đang để lộ bộ phận riêng tư của mình như một tên biếи ŧɦái.
Bàn làm việc trong văn phòng bệnh viện, đáy bàn được làm kín ba phía, chỉ chừa lại phần ở giữa bên trong.
Bùi Cảnh Châu vội vàng trốn dưới gầm bàn.
Người đàn ông kia giam cầm cô giữa hai chân một cách độc đoán, khiến cô không thể di chuyển được.
Cảnh Châu bực bội ngồi xổm xuống, ánh mắt rơi vào đũng quần của Ngụy Thành.
Cô nuốt nước bọt, mùi của vật khổng lồ kia vẫn còn đọng lại trong miệng cô.
Đại não nóng lên, cô tiến về phía trước, đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên đùi anh, mở cái miệng nhỏ nhắn che đi qυყ đầυ căng tròn.
"Ha ..." Ngụy Thành đột nhiên khịt mũi, hắn không ngờ cô lại chủ động như vậy.
Chiếc lưỡi mềm mại đảo qua vài vòng, từ phía trên trượt xuống một đường .
Cái lưỡi tương đối cẩn thận , liếʍ láp từng đường gân nổi lên, khiến hắn thở gấp lại càng thêm gấp, miệng có chút khô khốc.
Cảnh Châu liếʍ hai hòn bi ở phía dưới rồi ngậm nó vào miệng.
Ngụy Thành được cô làm cho thoải mái, hắn lại tiếp tục để cho cô liếʍ và vuốt ve côn ŧᏂịŧ của hắn.
Hai người đang đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng mơ hồ này, đột nhiên xuất hiện một đôi giày vải màu trắng khiến cô giật mình, cái miệng nhỏ nhắn chợt mím chặt, hút mạnh qυყ đầυ của nam nhân.
"A ..." Ngụy Thành vô tình phát ra âm thanh, côn ŧᏂịŧ phình to trong miệng cô, suýt nữa thì hắn đã bắn.
Cảnh Hứa và Lê Linh đang chuẩn bị đi ngang qua Ngụy Thành, thì vô tình nghe được tiếng la nhỏ của anh, họ nhìn anh ta một cách nghi ngờ.
Ngồi trên ghế xoay, Ngụy Thành yên lặng đẩy ghế sát vào bàn, ôm chặt lấy hạ thể của anh.
Ngụy Thành hắng giọng nói trống không: "Cảnh Hứa, luận án của em, phần chọn đề tài quá rộng. Lúc trước anh đã nhờ em chọn lại đề tài, bây giờ như thế nào rồi?"
"Ừm..." Cảnh Hứa cười khúc khích., Nói một cách mơ hồ, "Gần như là ..."
"Lê Linh, chủ đề luận văn của anh ..." Ngụy Thành đột nhiên dừng lại.
Dưới thân hắn, qυყ đầυ nhạy cảm đột nhiên bị răng của Bùi Cảnh Châu day nhẹ vào, hắn không kìm được mà phun ra.
"Hưm ..." Bùi Cảnh Châu thấy hắn ta bắn ra trong miệng cô , tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa vô tình sặc vào cổ họng, cô muốn ho khan, nhưng lại không dám phát ra tiếng .
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh mà cố gắng chịu đựng của Ngụy Thành, Lệ Linh có chút bất an: “Giáo sư, đề tài của tôi xảy ra chuyện gì sao?”
Ngụy Thành nói vấp, “Chà…đề tài của cô... không tệ đâu…”
Sau khi nói xong hắn lại đờ đẫn. Chỉ mới có hai giây vật kia lại cương cứng lên, hắn đành phải tìm cớ gì đó tiễn hai người này đi.
"Tôi có thông tin quan trọng cần phải gửi đi gấp, nó được đặt trên bàn làm việc trong phòng tôi. Hai người hãy lấy nó giúp tôi."
Cảnh Hứa và Lê Linh nhìn nhau, sau đó nhanh chóng chạy đi lấy thông tin.
Ngay sau khi cửa văn phòng được đóng lại, Bùi Cảnh Châu bắt đầu ho dữ dội, một phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa kịp nuốt xuống, cùng với nước bọt của cô tràn ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn.
Ngụy Thành kéo cô ra khỏi gầm bàn, dùng khăn giấy lau cho cô sạch sẽ.
“Em nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ à?” Anh ta nhướn mày.
“Ưm…” Cô trả lời, rồi hỏi anh một cách không chắc chắn, “Nếu ăn nó thì có hại cho sức khỏe không?”
“Không độc, không hại và bổ dưỡng.” Ngụy Thành đáp, đôi mắt sắc bén nhìn thoáng qua chiếc quần jeans màu tối của Cảnh Châu, đáy quần ướt một mảnh
Anh kinh ngạc chạm đến, vừa ướt vừa nóng: "Nó ướt đến mức này sao?"