Edit + Beta : Trâm , Ly
_________
Hình như Ngụy Thành vừa uống một tách cà phê, mùi thơm và đắng truyền vào miệng Cảnh Châu khiến cô cảm thấy đắng không thể giải thích được.
Cô khó chịu vùng vẫy trong vòng tay anh, nhưng đổi lại anh ta lại càng tấn công mạnh mẽ hơn.
"Hưm ~" Cô khịt mũi một tiếng, hàm lượng oxy trong cơ thể dường như giảm xuống, đại não có chút choáng váng.
Hai bầu vυ' sữa mềm mại áp vào ngực anh.
Da cọ xát, môi và răng như dính vào nhau. Máu trong người chảy nhanh hơn, cơ thể họ bắt đầu nóng lên.
Du͙© vọиɠ giống như một mầm cây cắm xuyên qua đất, khi nụ hôn càng sâu, nó càng được nuôi dưỡng, lớn lên và lan rộng, rồi dần dần lấn chiếm lấy tâm trí hai người.
Hai chân Ngụy Thành chen vào giữa hai chân Cảnh Châu, đầu gối bị ngăn cách bởi nhiều lớp vải, ép chặt đùi bên trong, bám lên trên, chạm đến nơi riêng tư của cô gái.
“Ưm ~” Chân tay cô dần dần yếu đi, hai mắt khẽ nhắm lại, tim đập dữ dội.
Đầu gối của người đàn ông chà sát vào chỗ nhạy cảm của cô hết lần này đến lần khác, thỉnh thoảng chọn vị trí của hạt đậu, cố ý nghiền chúng thật mạnh.
“Ưm…” Hô hấp của cô càng lúc càng gấp gáp, bụng dưới nóng ran cùng đau rát , trên qυầи ɭóŧ để lại dấu vết ẩm ướt.
Anh nhận ra những thay đổi của cô, đôi mắt lim dim, bàn tay to luồn qua lớp quần áo, lướt trên lưng Cảnh Châu , mở cúc một cách nhịp nhàng.
Áσ ɭóŧ vừa rơi xuống sàn , hai bầu vυ' lịm sữa liền nhảy ra . Anh phủ lên lớp sữa non mềm mịn tinh xảo, xoa nắn nó một cách điêu luyện, liên tục dùng ngón tay cái chà sát đầṳ ѵú căng cứng.
"A ...ưm ~" Cô không khỏi phát ra những tiếng rên ngọt ngào . Anh đột nhiên đánh mạnh đầu gối, ép chặt hạt đậu nhỏ kia của Cảnh Châu.
“Ha...!” Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến thân thể cô run lên, “Đừng...”
Chạm phải nơi nhạy cảm, mật dịch càng lúc chảy càng nhiều , chưa nói đến nội y, cô còn sợ đến cả quần bò cũng đều ướt.
Nó cũng nứиɠ đến không chịu nổi, côn ŧᏂịŧ khổng lồ kia cũng đã dựng thẳng lên.
“Sắp đạt cực khoái rồi phải không?” Ngụy Thành hỏi cô , tai cô râm ran với một giọng nói thô bạo.
" Ưm ~" Cô rụt rè nhìn anh, đôi mắt đầy du͙© vọиɠ trần trụi. Anh không thể không mỉm cười, nhìn vẻ mặt nịnh nọt của cô.
Cô rõ ràng chỉ là một con thỏ trắng thuần khiết, nhưng lúc này lại giống như một con đĩ tuyệt vọng, bất mãn.
Ngụy Thành đột nhiên không còn giữ chặt lấy cô nữa, Cảnh Châu bối rối chớp mắt, kɧoáı ©ảʍ giảm xuống khiến cô cảm thấy trống rỗng, cô đơn.
Anh tìm một chiếc ghế để ngồi xuống, nắm lấy cánh tay cô và bắt ngồi xổm giữa hai chân rộng của anh, “Em sẽ liếʍ của tôi chứ?”
“Cái gì?” Cảnh Châu kinh ngạc nhìn chằm chằm Ngụy Thành
Cô không hiểu sao lại thấy rất sợ hãi.
“Hôm nay tôi sẽ dạy em cách liếʍ cái đó của đàn ông.” Ngụy Thành gợi lên một nụ cười xấu xa, dùng lòng bàn tay to nắm lấy đôi bàn tay yếu ớt như không xương của cô, thuyết phục nói: “Giúp tôi cởϊ qυầи trước đã.”
Bùi Cảnh Châu do dự.
Cô biết xấu hổ và biết tôn trọng, yêu thương bản thân mình.
Tuy nhiên, vào lúc này, cô cảm thấy mình như một con rối bị điều khiển bởi du͙© vọиɠ, cô chủ động cởϊ qυầи của người đàn ông ra.
Một cây gậy cương cứng bật ra khỏi qυầи ɭóŧ của hắn rồi đập thẳng vào mắt cô.
Cô ngạt thở giật mình
Vừa nhìn thứ to lớn trước mặt , cô liền cảm nhận được hoa huyệt phía dưới có cảm giác ngứa ngáy và ấm nóng.