Thành Phố Nguy Hiểm

Chương 8

Edit : Trâm

Beta : Ly

_____

Bùi Cảnh Châu ngủ thϊếp đi, thỉnh thoảng cô lại rên nhẹ một cách khó chịu.

Sâu trong cơ thể dường như có một khối gì đó lạnh thấu xương, nhưng bên ngoài cơ thể lại cảm thấy rất nóng, cô không thể phân biệt được rốt cuộc là lạnh hay nóng, chỉ cảm thấy rất khó chịu.

Khi Cảnh Châu đang choáng váng, và cảm thấy lạnh, thì bỗng áp lực khiến cô tức ngực và khó thở dần biến mất.

Có ai đó đang chạm vào cô, nhét một cây gậy lạnh lẽo vào nách, buộc cô phải mở miệng ra, rồi đặt một vật cứng vào chiếc lưỡi mềm mại của cô.

Cảnh Châu bối rối , cố gắng mở mắt ra để xem đó là ai, nhưng cô không thể cử động nổi.

"Cô gái , sao em lại cứng đầu như vậy", người đàn ông nói.

Giọng nói quen thuộc khiến sự cảnh giác của Cảnh Châu hạ xuống, cô không nhịn được mà muốn cảm ơn anh ta, nghiêng người sang trái một chút, cô tùy tiện nâng tay lên muốn chạm vào tay anh xem như là cảm ơn, thế nhưng nơi cô đặt lên không phải là tay mà là đũng quần của anh ta.

“39,4 độ, sốt cao như vậy, nhưng vẫn không quên quấy rồi tôi à?” Người đàn ông cười ra tiếng, tiếng cười êm ái làm tim Cảnh Châu run lên, đôi mắt mệt mỏi chậm rãi mở ra.

Đèn trần sáng trưng,

ánh sáng chói mắt khiến đồng tử của cô hơi co lại, nhắm mắt lại một lúc lâu mới dần thích ứng được với ánh sáng.

Một người đàn ông đang ngồi trên đầu giường của cô, tay cầm nhiệt kế thủy ngân làm lộ ra những đốt xương tay đầy nam tính, “Dậy rồi sao?”

“Sao anh lại ở đây?!” Bùi Cảnh Châu hoảng hốt thốt lên, nghe giọng mình kỳ lạ. khiến cô cau mày trong tiềm thức.

"Tôi là một bác sĩ tốt bụng, lại quan tâm đến bệnh nhân vậy nên mới liều mạng sang đây cứu em.”

Anh ta nghiêm túc nói, tay chỉ vào cánh cửa kính trượt hờ trên ban công, “Tôi bấm chuông cửa mà không có ai trả lời.

"Đây là tầng 22." Cô nhìn anh đầy nghi ngờ, làm sao anh ta có thể vào đây được chứ ?

Cô vô tình di chuyển tay, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt anh trở nên nghiêm nghị, lộ ra vẻ mặt nhẫn nhịn.

“Chỉ cần chạm vào nó, không được cử động.” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên , có chút đe dọa nguy hiểm.

“ Sao? ” Cảnh Châu nghiêm túc nhìn anh , sau liền nhận ra tay phải của cô đang chà sát đũng quần anh.

Con thú khổng lồ nấp sau bộ đồ ngủ rộng rãi đã thức tỉnh, ghim chặt dưới háng như một khẩu súng, cứng ngắc, lay nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô.

Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn, ngạc nhiên khi thấy kích thước khủng khϊếp của côn ŧᏂịŧ , tay cô run rẩy, đũng quần hắn lại càng phồng lên.

Nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của Cảnh Châu, Ngụy Thành cố nén cười, lòng bàn tay khô và ấm nắm lấy bàn tay ngọc ngà không xương yếu ớt của cô, vuốt ve lên xuống dọc theo cuống thịt cứng ngắc.

Lớp vải lụa tạo nên hình dáng của một cây gậy to và dài, phần thân thịt hoàn toàn dựng lên có độ dày bằng cánh tay của cô, càng lúc càng sợ hãi nhưng cô không thể rút tay lại được.

Cảnh Châu sững sờ nhìn phần nhô lên của anh , tự hỏi không biết côn ŧᏂịŧ của người đàn ông này có bị tật hay không, sao lại to đến khủng khϊếp như vậy, thế nhưng Cảnh Châu hoàn toàn không nhận ra đối phương đang lợi dụng mình .

"Huh ..." Yết hầu của Ngụy Thành bắt đầu căng thẳng , thốt ra một tiếng thở dài thoải mái, "Nếu em không ốm, có lẽ tôi đã dùng thứ thô to phía dưới thao nát em rồi "

Tiểu bạch thỏ ngon ngọt, trắng mềm này. Một hương vị ngọt ngào, hấp dẫn luôn được toả ra , từ lâu anh đã muốn nuốt chửng cô .

Nghe đến đây, bộ não đang đông cứng của Cảnh Châu bỗng trở nên tỉnh táo hơn một chút.

"Hỗn đản...” Cô nhỏ giọng nguyền rủa, mạnh mẽ rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh.

Ngụy Thành nhìn bàn tay to trống rỗng của mình, cười ngây ngô . Hắn cầm lên một hộp thuốc từ đầu giường , "Em đang bị cúm, nếu không hiểu về bệnh lý và dược học , đừng tùy tiện uống thuốc ."

Hắn đứng dậy với côn ŧᏂịŧ lớn dưới đũng quần , đập ra vài viên thuốc lấy ra từ tủ thuốc bên cạnh , đổ vào nắp hộp .

“Chén đâu?” Anh hỏi.

Lần này Bùi Cảnh Châu không còn từ chối "lòng tốt" của anh ta so với việc "chồn chúc Tết gà" nữa, thành thật uống thuốc.

“Em bị dị ứng với pyrazolon hay barbiturat?” Ngụy Thành ngồi ở bên giường lấy ra một mũi tiêm amoniobarbital hợp chất.

Cô lắc đầu ngu ngơ, liền nghe thấy anh ta nói: "Lật người , cởϊ qυầи ra."

——————

Mấy chương đầu công nhận nhạt nhẽo quaa :((