Nhục Dục Giam Cầm

Chương 61: Mất trí nhớ

Hoàn toàn không ngờ đến Nhược Y sẽ có phản ứng như vậy, Đồng Ân ngây ngẩn cả người.

Trong nháy mắt, biểu tình trên mặt của hắn liên tục thay đổi, có hoang mang, có chật vật, nhưng trong đáy lòng lại sinh ra một chút may mắn nho nhỏ .

Cô không nhớ rõ? Mọi thứ tựa như bắt đầu lại, hắn có thêm một cơ hội?.

Đồng Ân thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, tựa hồ muốn nhìn thông qua nội tâm cô để tìm kiếm đáp án.

Sương mù trong mắt Nhược Y dần dần tản ra, đôi con ngươi trở nên sáng trong .

Sau đó cô phát hiện cả người mình trần trụi bị nam nhân tuấn mỹ trước mắt ôm trong ngực g.

Gương mặt Nhược Y nhanh bốc nổi lên rặng mây đỏ, biểu tình của cô có chút hoảng loạn, tựa hồ muốn tránh thoát vòng ôm ấp nóng bỏng.

Trăm cay ngàn đắng mới đưa cô trở về, đối với bảo vật mất đi lại tìm về được, Đồng Ân đơn nhiên là sẽ không để cô toại nguyện.

Tay bên hông đang ôm lấy Nhược Y càng dùng lực ôm chặt cô, hai người thân mật khăng khít, nhiệt độ cơ thể nóng rực của người đàn ông làm Nhược Y hơi hơi co rụt lại.

“Em không nhớ rõ? Em…… Là người phụ nữ của tôi……”

Môi mỏng Đồng Ân như lưỡi đao dán lên bên tai Nhược Y, hơi thở ướŧ áŧ ấm áp lướt qua mặt cô, làm gương mặt Nhược Y nóng hổi.

“Nhưng tôi…… Tôi…… Không nhớ rõ……”

Trần như nhộng bị nam nhân ôm trong ngực , ngữ khí Nhược Y vừa thẹn lại vừa gấp.

Người đàn ông lại muốn chơi xấu, tay vốn dĩ đang đặt trên eo cô lại chậm rãi dịch lên bộ ngực mượt mà, dùng mảnh ngón tay như cố ý vô tình xoẹt qua đầṳ ѵú.

“Vậy…… Thân thể của em…… Còn có nhớ tôi không ?”

Hắn tựa đang tìm kiếm, cũng như đang thử.

Nhược Y hoảng loạn tránh hắn, từ trên giường ngồi dậy. Cô cắn môi lắc lắc đầu, một đôi mắt trong sáng mang theo kinh hoảng như nai con.

Lụa trắng tinh từ đầu vai Nhược Y trượt xuống, dưới ánh trăng lộ ra một đôi vυ' như thỏ trắng run rẩy .

Đồng Ân không thèm che giấu du͙© vọиɠ, ở trên đầṳ ѵú kiều diễm lưu luyến, bụng dưới tựa như nổi lên một phen hỏa.

Hắn xoay người một cái , đem Nhược Y đè ở dưới thân.

Mười ngón tay đan vào nhau ấn về hai bên sườn, chân thon dài của hắn tách hai chân mềm mịn không nghe lời đnag muốn khép lại của cô , đầu gối cố ý hướng về phía trước đỉnh đỉnh, vừa lúc chạm vào nơi kiều nộn dưới thân cô.

Thần sắc Nhược Y kinh hoàng, muốn trốn tránh, nhưng sức hắn quá mạnh, cô hoàn toàn không phải đối thủ.

Đồng Ân cúi xuống , môi nóng bỏng dừng ở trên lông mi, gò má, xương quai xanh của cô. Hắn dùng lưỡi liếʍ mυ'ŧ da thịt nõn nà , một đường xuống phía dưới.

Nhẹ nhàng ngậm lấu nụ hoa hồng nhạt nổi lê trước ngực cô, ngậm ở giữa môi, dùng hàm răng nhẹ nhàng nhợt nhạt cắn, dùng đầu lưỡi mềm mại châm ngòi qua lại, cho đến khi trong cổ họng cô tràn ra một tiếng rêи ɾỉ yêu kiều khó kìm lòng nổi .

Hắn ngừng lại ngẩng đầu lên, khóe mắt như mang theo một tầng hoa đào diễm sắc. Ung dung nhìn cô, khóe môi hiện lên một tia cười nhợt nhạt.

“Thế nào …… Thân thể của emi…… Giống như đã nhớ ra rồi?”

Ngữ mang theo trêu chọc, làm cho Nhược Y vô cùng thẹn thùng xấu hổ.

Cô xấu hổ với phản ứng của thân thể, nhẹ nhàng nghiêng sường mặt về một bên, như đang trốn tránh ánh mắt tràn đầy tìиɧ ɖu͙© trắng trợn hắn .

Hắn buông đối tay đang chế trụ cô lại, ở khóe môi cô hẽ hôn liên tiếp mấy cái, sau đó như trút được gánh nặng người nằm xuống ở bên cạnh cô, thân thể tạm thời bình phục lại liền duỗi tay đem cô ôm vào ngực.

“Không nhớ rõ cũng không sao…… Dù sao…… Chúng ta vẫn còn có rất nhiều thời gian……”

Nhược Y bị nam nhân đồng dạng trần trụi gắt gao ôm ở trước ngực, dươиɠ ѵậŧ cương cứng dán vào kẽ mông, nhưng cái gì cũng không làm.

Nhược Y nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn , mặt đỏ tai hồng.

Hơi thở hắn bên cạnh thân cận nhưng cô lại thấy xa lạ, như quen thuộc cũng rất xa cách. Ký ứ tựa như cách điệp trùng dương, vừa mờ mịt vừa mơ hồ không rõ ràng.

Hồi ức giống như mạng nhện đan chéo lên nhau nhưng lại bị phá thành từng mảnh nhỏ, Nhược Y thử tìm kiếm thân ảnh người nam nhân này trong ký ức, nhưng lại không thu hoạch được gì.

Nhược Y cảm thấy như mình đã bỏ lỡ một đoạn ký ức rất quan trọng, nhưng bây giờ nói cô lập tức nhớ lại, dù có cố gắng như thế nào cũng không nhớ được gì.

Cuối cùng trong bóng đêm, Nhược Y nằm trong vòng ấp của Đồng Ân , mới vừa hồi phục tri thức lại nặng nề đi vào giấc ngủ, cho đến lúc sáng sớm bị tiếng chim náo động ồn ào hót vang đánh thức.