Nhược Y xoa xoa mắt, đang muốn từ trên giường ngồi lên, tầm mắt vô tình dừng ở trên mặt người đàn ông bên cạnh.
Người này đã sớm tỉnh. Môi mỏng nhấc lên một độ cun xinh đẹp, khóe mắt mang ý cười, vừa lúc bắt lấy ánh nhìn của cô.
Dưới ánh mắt hoà thuận vui vẻ của hắn, Nhược Y cảm thấy gương mặt mình sắp bị thiêu cháy.
Lúc trước giống như cô vừa mới trải qua một hồixuân thu mộng ảo không bờ bến , lúc này những hình ảnh trong mộng cảnh đã đi xa dần, trong đầu quả tim tựa như vẫn phải mang theo ám ảnh nặng nề.
Cô không biết vì sao mình lại lo sợ bất an như vậy, cô cũng không biết người nam nhân bên cạnh này vì sao lại dùng loại ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá này để nhìn mình.
Người nam nhân này còn nói…… Còn nói…… cô là người phụ nữ của hắn……
Nghĩ đến đây, gương mặt Nhược Y càng nóng.
Nhược Y không biết nên làm sao để phân biệt mọi chuyện hư hư thật thật này,, cô chỉ có thể nơm nớp lo sợ lẻ loi đi về phía trước.
Mặt Nhược Y ửng đỏ tựa như một đóa hoa tường vi dính đầy sương sớm, dáng vẻ thẹn thùng làm lòng Đồng Ân rung động.
“Tôi…… Quần áo tôi đâu?”
Nhược Y gắt gao túm chăn đơn che lại cảnh xuân trước ngực, thật cẩn thận dò hỏi người bên cạnh.
Hắn cười cười, dưới người tới gần cô. Nhược Y kêu một tiếng sợ hãi, liền bị nam nhân chặn ngang bế lên.
Đồng Ân đem Nhược Y ôm đến phòng để quần áo xa hoa —— đèn thủy tinh giống như kim cương chiếu ra ánh sáng chói mắt , ba mặt tường đều treo đầy vô số váy áo vô cùng xinh đẹp, dư lại một mặt tường là một tấm gương lớn. Mặt gương sáng trong, dưới chiết xạ ánh sáng càng đem căn phòng để quần áo này càng lung linh rực rỡ .
Mũi chân Nhược Y vừa mới chạm đất, liền không được tự nhiên dùng tay bảo vệ trước ngực cùng hạ thân. Cô nghiêng đầu di chuyển ánh mắt, không dám nhìn dáng vẻ trần như nhồng của mình cùng người đàn ông bên cạnh trong gương.
Thân thể Đồng Ân tinh kiện cường tráng, eo hẹp, vai rộng , dương cụ giữa hai chân đang ở trạng thái gục xuống , hắn mỗi một tấc da tóc, đều tản ra hơi thở giống đực cương dương.
“Thân thể của em đẹp như vậy , sao lại không xem?”
Nam nhân từ phía sau dán sát vào Nhược Y, gắt gao ôm cô. Dươиɠ ѵậŧ cố ý dán lên giữa đùi Nhược Y cọ xát, động tác lưu luyến ái muội nói không nên lời .
Ngón tay hắn vô cùng quen thuộc mà du tẩu trên thân thể Nhược Y , da thịt bị hắn vuốt ve nổi lên một tầng diễm sắc như hoa đào.
Nhìn vào trong gương thấy hắn đùa bỡn thân thể của mình, mặt Nhược Y trướng đến đỏ bừng.
Đầu ngón tay hắn càng không an phận mà dời đến dưới thân cô, quen thuộc tách ra cánh hoa môi, xoa nắn hoa hạch bị giấu trong cánh hoa thấp thoáng .
Hai chân Nhược Y mềm nhũn, thấp giọng thở nhẹ một tiếng, sau đó muốn tránh khỏi tay của Đồng Ân.
Ánh mắt của cô có chút hoảng loạn, trong miệng ngập ngừng nói: “Tôi…… Tôi thật sự không nhớ rõ……”
Người đàn ông trước mặt quen thuộc với thân thể của cô như vậy, cứ như việc giao hoan với hắn là chuyện vô cùng bình thường, nhưng cô lại hoàn toàn không có ấn tượng gì về hắn cả. Trong khoảng thời gian ngắn, Nhược Y khó có thể tiếp nhận được những hành động thân mật của hắn.
Ánh mắt hắn hơi ảm đạm, trong lòng giãy giụa một lát. Từ sau khi cô rời đi, hắn đã thật lâu không chạm vào phụ nữ . Du͙© vọиɠ trong cơ thể tích lũy qua tháng ngày, giờ phút này lại ngo ngoe rục rịch kêu gào muốn dâng tràn.
Hắn muốn cứ giống như lúc trước, không màng Nhược Y phản kháng, không lưu tình chút nào dùng dươиɠ ѵậŧ thô vụng xỏ xuyên qua cơ thể cô, sau đó hưởng thụ cô uyển chuyển rêи ɾỉ, ra sức giãy giụa.
Nhưng khi hắn đối diện với con người kinh hoàng của Nhược Y, bỗng nhiên liền phát hiện mình không thể nào đối xử thô bạo, áp đặt với cô như hắn đã từng làm . Hắn sợ cô sẽ rời đi lần nữa, sẽ bất chấp mọi thứ kể cả tương lại không có đường lui.
Cô là khoảng không mềm mại nơi tim, là nơi đã cho hắn một đoạn ấm áp mà cuộc đời này khó thể quên. Đoạn thời gian không có cô , hắn thức trăng đêm khó ngủ trằn trọc .
Đồng Ân không muốn những ngày như trước lặp lại một lần nữa.
Nhược Y nhìn nam nhân hơi hơi nhăn mi , rồi sau đó giữa mày lại lặng yên giãn ra.
Đồng Ân ngầm đồng ý gật gật đầu, “Nhưng kiên nhẫn của tôi hữu hạn, đến lúc không chịu được nữa không chừng sẽ cố chấp muốn em…… Mất khống chế……”
Ngữ điệu ngang ngược lại khôi phục như xưa , một tia ấm áp lặng yên hiện lên ở trong lòng Nhược Y, hình như hắn đã từng…… nói với mình những lời như vậy……
Hắn gỡ xuống một váy lụa màu trăng non mặc vào cho cô, k lụa mỏng lặng yên khoác lên thân thể quyến rũ của Nhược Y , mà trước ngực có thiết kế một nơ con bướm vừa lúc che khuất đầṳ ѵú phấn nộn kia, lưu lại vài phần gợi cảm muốn nói lại thôi.
Hắn vừa muốn mang cô rời đi, lại bị Nhược Y túm chặt.
Cô cắn môi, lông mi thật dài tạo một bóng đen hình quạt trên gò má , cúi đậu, thanh âm thẹn thùng : “Cái kia…… Cái kia còn chưa mặc……”
Khóe môi hắn hiện lên một nụ cười thú vị hắn hơi hơi cúi người tới gần cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa nhẹ lên miệng huyệt Nhược Y , sau đó rút ra.
Dưới ánh đền đầu ngón tay như ngọc dính một tầng chất lỏng đầm đìa, hai ngón tay phân ra, thậm chí còn dính liền một sợi chỉ bạc tinh tế.
“Em đã ướt thành như vậy, còn muốn mặc qυầи ɭóŧ làm gì?”
Trong phút chốc khuôn mặt Nhược Y hồng ửng.
Cô cũng không biết vì sao thân thể của mình sẽ mẫn cảm như thế, lúc trước nam nhân chỉ dùng đầu ngón tay hơi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, dâʍ ŧᏂủy̠ tiểu huyệt dưới thân liền cuồn cuộn chảy ra không ngừng , làm cho bắp đùi một mảnh ướŧ áŧ.
Đang lúc Nhược Y không biết làm sao, bên ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng.
Trên mặt Đồng Ân hiện lên một tia tối tăm . Người không cần thông truyền có thể tùy ý xuất nhập vương cung , chỉ có thiếu niên kia.
“Em chờ ở chỗ này .”
Đồng Ân đem không vui trong lòng che giấu không lộ ra bất cứ dấu vết nào, hắn ngước mắt như suy tư gì đó liếc mắt nhìn Nhược Y một cái, thấp giọng nói.
Nhược Y nghe thấy nam nhân đứng ở cửa cùng người tới tranh chấp hồi lâu, cuối cùng kìm nén không được đi ra phòng quần áo.
Cô chỉ nhẹ nhàng nhìn thoáng qua thân ảnh trước cửa , trong đầu liền xoẹt qua ký ức vụn vỡ.
“Xa…… Lợi thác?”
Môi anh đào hé mở, gọi tên thiếu niên .
Sắc mặt Đồng Ân như băng hàn quay đầu nhìn chằm chằm Nhược Y, độ cung khóe môi vô cớ mang thêm vài phần lệ khí.
Thì ra cô nhớ rõ Xa Lợi Thác, thì ra người cô quên mất, chỉ có hắn?