"Naniiiii..."
Giọng nữ thánh thót vang vọng từ tầng cao nhất trụ sở tập đoàn Từ thị, bên ngoài phòng chủ tịch, hai trợ lý thư ký bốn mắt nhìn nhau, sau 2 giây liền cùng ăn ý cuối đầu, đạt thành hiệp nghị không nghe, không biết, không thấy.
Mà đương sự lúc này cũng không thèm quan tâm cái gì hình tượng, dùng hết sức bình sinh lay lắc hai vai người đang ngồi.
"Cậu.. cậu..cậu..cậu..cậu......"
"Gì..gì gì..gì..gì..?
Từ Nam rất phối hợp mà nhại theo. Đổi lại là cái cốc đầu hoa mắt chóng mặt
"Diệp Thể Kiều, cậu dám đánh tớ?"
Ai đó đau quá hai mắt rưng rưng, xù lông hét lên
"Dám.. tui dám đó. Cậu nhắc lại cho tui, vừa rồi cậu nói cái gì quen, cái gì Ngụy... hả hả?"
"Rồi rồi, bỏ ra đã. Làm cái gì mà cậu kích động như vậy hả?"
"Không kích động làm sao được, cậu.. Từ Nam cậu dám giấu tui chuyện quan trọng như vậy bây giờ mới nói, cậu được lắm, uổng công mấy ngày nay tui còn lo lắng cậu có phải bị bệnh hay không?!! Cậu yêu đương vui vẻ quá rồi, hừ!!"
Diệp Thể Kiều một hơi tuôn hết bứt xúc, ngồi phịch xuống bên cạnh Từ Nam thở phì phò, vì nóng giận mà ngực phập phồng kịch liệt.
Ngay lập tức một ly nước lọc ân cần đưa đến bên miệng, khăn tay trắng tinh tế chu đáo chấm chấm mồ hôi, chốc lát trên vai lại truyền đến lực đạo xoa bóp nặng nhẹ tinh tế
"Tổ tông, chị hai, bảo bối, bình tĩnh được chưa?"
"Hừ, nói rõ trước, tính sổ sau.."
"Được được. Chị hai muốn sao cũng được hết."
"Đừng có nhằn nhì, mau giải thích cho chế."
Sau đó là viễn cảnh một bên đỏ mặt thẹn thùng kể lể, một bên hết mắt chữ A, miệng chữ O rồi trực tiếp rớt cằm xuống đất.
"Cậu nói.. là thật sao?"
"Ừm" – Từ Nam nhẹ gật đầu, má thoáng ửng hồng, không thể che giấu niềm hạnh phúc trong đôi mắt
"Nhưng... sao mà tự nhiên anh ta lại thích cậu vậy? Nếu làm anh ta thích dễ như vậy cậu cũng đâu có tốn bao nhiêu tâm tư leo lên đến vị trí này, rồi còn vì anh ta mà bày ra biết bao âm mưu dương mưu nữa chứ ?"
Nhận lại cái liếc mắt bất mãn của ai đó, Diệp Thể Kiều ngượng ngùng ho khan vì lỡ lời, đảo mắt ra vẻ vô tội.
"Thật ra, lúc đầu tớ cũng hoài nghi dữ lắm. Nhưng mà qua thời gian ở chung, tớ thật sự cảm nhận được tình cảm của ảnh."
Nhìn cậu cuối đầu suy tư, vừa trả lời vừa như tự nói với chính mình, Diệp Thể Kiều bất đắc dĩ thở dài, vươn tay sờ đầu cậu
"Thôi thôi được rồi, cho dù bây giờ anh ta có hư tình giả ý đi nữa thì thằng ngốc cậu cũng sẽ cứ đâm đầu vào thôi. Nếu vậy chẳng bằng không nghĩ nhiều, tận hưởng niềm vui trước mắt là được."
"Ừm, mình cũng nghĩ vậy. Dù sau này có ra sao... cũng mãn nguyện lắm rồi."
Từ Nam nghiêng mặt nhìn cô cười, đáy mắt bình lặng ôn nhu. Bị hạnh phúc thật tâm của cậu đả động, Diệp Thể Kiều không khỏi cũng cảm thấy lòng ấm áp, nhoẻn miệng cười.
"A Kiều, cảm ơn cậu đã luôn bên tớ."
Từ Nam trở tay nắm tay cô, dịu dàng nói.
"Cậu như là chị, là người thân của tớ vậy."
"Ây... ai bảo tớ tốt bụng lại xui xẻo, gặp phải thằng ngốc như cậu, đành phải vì xã hội mà ra sức nuôi nấng cậu thôi. Con trai ngoan, lại cho má mi ôm cái nào."
"..."
Một cái gối đập ngay giữa mặt, thật là, cô bạn này của cậu đến khi nào mới bỏ được cái tật mồm miệng linh tinh này đây.
"Thật quá đáng, mình thai nghén chín tháng mười ngày, hao tâm tổn trí nuôi nấng cậu, bây giờ có chỗ dựa rồi thì không cần mẹ nữa, huhu..."
Bộp...
Cái gối dựa thứ hai liền anh dũng bay thẳng vào mặt ai đó, rơi cái bịch xuống đất.
"Đừng đùa nữa, bàn chính sự."
"Hừ, bắt được kim quy rồi, còn làm cái gì nữa chứ, về làm vợ tốt không phải hơn à"
Diệp Thể Kiều bĩu môi lầm bầm, chỉnh lại mái tóc bị đập bay tán loạn.
"Làm vợ tốt thì tất nhiên rồi, nhưng tớ càng muốn mình hữu dụng hơn nữa, như vậy mới lâu bị bỏ. A Kiều cậu không nhìn xa trông rộng gì hết."
"Rồi, rồi. Tớ cũng không có yêu chết yêu sống ai giống như cậu. Việc gì nào?"
"Là về vấn đề xây dựng khu giải trí Cố Đô đó, nếu tập đoàn Tần thị..."... bla bla bla...
Sau khi nghe cậu huyên thuyên giải thích, Diệp Thể Kiều mân khóe môi chậc một tiếng, cảm thán
"Không biết cái tên Tần cái gì Khải này đắc tội thế nào với lão công nhà cậu, mà phải giăng thiên la địa võng như vậy để đối phó người ta."
"Anh ấy không nói rõ, nhưng chắc là đắc tội nặng lắm. Mà cái tên Tần đó cũng không có tốt lành gì đâu. Mấy ngày nay tớ điều tra qua rồi, gian thương, bạc bẽo, chuyện xấu gì cũng dám làm.."
Từ Nam hừ lạnh, anh Triệt ghét ai thì cậu nhìn người đó càng thêm chướng mắt, quyết định xỉ vả tả tơi luôn.
"Ây da, ây da.. xem cái miệng nhỏ bênh vực lão công kìa... Thì ai bảo tên kia có gia tộc chống lưng chứ, những chuyện như vầy cậu còn ít thấy sao."
Diệp Thể Kiều vỗ vỗ má cậu trêu ghẹo, cảm thấy con thỏ nhỏ thật đáng yêu nha, muốn ngắt hai má. Cũng chỉ có những ai thân thiết với cậu mới thấy được một mặt tạc mao trẻ con như vầy thôi đó.
"Nói mới nhớ, nè bé tiểu thụ, hẹn lão công nhà cưng ra ăn cơm với bản cung một bữa. Nói gì cũng chính thức yêu nhau rồi, phải ra mắt bạn bè chứ. Ít nhất cho cái tên kia biết cưng còn có người chống lưng nha, lão mà muốn bắt nạt cưng cũng cần kiêng kị."
"Lão lão cái gì, ảnh mới có 26 hà..."
"Biết biết, thiếu niên công cao phú soái được chưa... Mau, điện thoại nè, hẹn liền cho chế."
Cô vứt điện thoại vào lòng Từ Nam, khí thế bức người không cho từ chối.
Từ Nam hơi nhăn mũi, lòng hơi sợ Ngụy Triệt sẽ không thích chuyện công khai cho người khác biết.
Nhưng mà không phải anh nói chuyện gì không biết phải hỏi anh sao, cái này không tính là yêu cầu, là hỏi ý nha.
Tự đưa ra lý do cho bản thân xong, cậu liền ấn gọi dãy số đã thuộc nằm lòng, bên kia rất nhanh đã bắt máy. Giọng nam trầm ấm mang theo ý cười truyền qua tai, lòng không hiểu sao mềm nhũn ngứa ngáy.
"Anh ạ?"
"Ừm, bảo bối gọi anh có gì sao?"
"Ưʍ... là...ui da..."
"Sao vậy em?" – giọng nam nhân hiện rõ vẻ lo lắng
"Dạ, không có. Em vấp chân vào cạnh bàn." – Từ Nam nhỏ giọng đáp, ủy khuất xoa cái đùi vừa bị véo một cái, dưới ánh mắt áp bách của ma nữ nào đó, đành run rẩy nói ra
"Anh ơi, có một người bạn em muốn giới thiệu với anh, tối nay ra ngoài ăn tối chung được không?"
"Bạn?" – Ngụy Triệt cao giọng một chút, mang ý hỏi
"Dạ, thân với em lắm. Cô ấy muốn gặp anh."
"À..." – trong đầu nhanh chóng hiện lên tư liệu về nữ nhân nào đó, Ngụy Triệt thoải mái đáp ứng
"Dạ, vậy 7g tối nay, ở Duyệt Lai nha anh, em đặt món cá hấp rồi. Dạ.. bye bye."
Thấy cậu vâng vâng dạ dạ một hồi rồi ngọt ngào tắt máy, Diệp Thể Kiều xoa rớt một tầng da gà da vịt, hắng giọng hỏi:
"Thế nào, đi không?"
"Biết rồi còn hỏi, tối nay đừng có làm tớ mất mặt đó. Cấm nói mấy chuyện linh tinh, nghe chưa?"
"Hừ, trọng sắc khinh bạn. Biết biết, không kể chuyện cậu thê thảm theo đuổi người ta thế nào đâu, đồ ngốc."
Nghe bạn tốt cam đoan, Từ Nam mới thu lại ánh mắt đe dọa, thật ra nội tâm âm thầm thở phào một hơi, đối với cô bạn thân quá sức menly này cậu cũng có chút sợ, đó là kết quả của mấy năm trời quen biết bị đàn áp, khó mà sửa được. Haiz!
***
Bầu không khí bây giờ có chút không tự nhiên.
Không, phải nói là quá không tự nhiên!!
Từ Nam trong lòng gào thét, cái cảm giác áp suất thấp này là ở đâu mà có vậy, mau biến đi aa...
Nhắc lại một chút, bọn họ vốn ra có hẹn ăn tối, sẵn dịp cậu sẽ giới thiệu bạn tốt cho Ngụy Triệt. Nhưng hôm nay anh có cuộc họp cổ đông đột xuất, không thể làm gì khác hơn là dời ngày lại.
Nhưng Diệp Thể Kiều không biết lại lên cơn điên gì, nhất quyết đòi gặp cho bằng được trong hôm nay.
Nói cái gì mà trốn trốn tránh tránh, có chuyện giấu diếm. Hừ, anh Triệt của cậu thì có cái gì mà cần giấu, tào lao hết sức.
Dù trong lòng kêu gào bất mãn, cuối cùng cậu cũng phải thương lượng lại với anh, nếu không nữ cường nhân này sẽ không để cậu yên lành mà tan ca đâu.
Rốt cuộc là đành về nhà Ngụy Triệt, đợi anh về cùng ăn tối.
Thì cũng được thôi, mấu chốt là cậu đừng có quên ở nhà vừa rước về một bà nhỏ (hờ) nha.
Nhớ ra thì đã quá trễ, không kịp nhắn lão Lục đem người giấu đi, để Kiều tổ tông bắt tại trận rồi.
Cho nên mới dẫn đến cái tình huống xấu hổ như bây giờ, bốn người một bàn, tám mắt, à không, thêm cậu bị cận nữa là 10 mắt nhìn nhau, đồ ăn nguội lạnh >