Bí Mật Ở Phòng Y Tế

Chương 13: Miệng dưới hơi thèm

Editor:mai

Tan làm Tạ Uyển Nhiên  cùng Tô Hưởng gặp nhau ở trạm tàu điện ngầm ,hai người lên tàu , người thì vẫn nhiều như mọi ngày, tự nhiên lại dính vào nhau . Tạ Uyển Nhiên  dựa vào góc ,Tô Hưởng ở phía sau che chở cô với bầy người,trong chốc lát, Tạ Uyển Nhiên liền cảm thấy đại gia hỏa kia lại chĩa vào mông cô, Tạ Uyển Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười, cố ý đem cái mông cọ cọ vào đũng quần của Tô Hưởng, hắn hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "cô giáo  đừng cọ, em không khống chế được."

Hai người đều ở cùng một chỗ, Tạ Uyển Nhiên cũng buông thả nhiều , trò đùa ác ý trong cơ thể phát tác, cũng không nghe theo Tô Hưởng, đem hắn hành hạ khổ đến không thể tả, Tô Hướng một tay ôm lấy  Tạ Uyển Nhiên, tay đi từ bụng cô lần mò vào trong váy ,  Tạ Uyển Nhiên kinh hãi bất động, nhỏ giọng nói: " em làm gì thế?đem tay ra. . ."

Tô Hưởng cắn lỗ tai cô nói: "èm là học của cô mà, chính là không..."sau đó tay ngón tay linh hoạt vói vào trogn qυầи иᏂỏ, chuẩn xác tìm được hoa huyệt trùng trùng đè xuống.

"ân ~~" Tạ Uyển Nhiên kêu rên một tiếng, lập tức cắn chặt môi.

Ngón tay Tô Hưởng trên âm hạch cô khing long chậm niệp, không nhanh không chậm nói bên tay cô: "cô giáo à , thích không?"

Thích, đương nhiên thích, nhưng đây là trên tàu điện ngầm !xung quanh còn rất nhiều người,  Tạ Uyển Nhiên cực lực đè nén xuống tiếng rêи ɾỉ, con ngươi mọng nước oán trách nhìn hắn, khóe miệng Tô Hưởng giương lên, ngón tay tà ác xoa mạnh hòn le.

Ân... Không được. . . Thật là muốn ..... hoa huyệt của Tạ Uyển Nhiên đã ướt đến rối tinh rối mù.ngón tay kia còn gảy trái cọ phải, như có như không xoay quanh hoa huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ không cầm được mà tràn ra ngoài, "cô giáo ~ miệng nhỏ bên dưới của cô rất thèm nha!" Tô Hưởng đẩy ra lôi cánh hoa đã ướt nhẹp vuốt ve miệng huyệt. " xem này, chảy nhiều nước bọt như vậy..."

Nam sinh tiếng nói  khàn khàn khiêu gợi  vang ở bên tai,nhưng lời nói hết lại rất dâʍ đãиɠ, trước mặt mọi người cô bị hắn đùa giỡn, xấu hổ làm cô càng mẫn cảm, hoa huyệt của Tạ Uyển Nhiên bị nhéo, dâʍ ɖị©ɧ một ngụm lại một ngụm phun ra, " em .... đừng mà.... chúng ta về nhà đã có được không?"Tạ Uyển Nhiên cầu khẩn nhìn hắn.

"nhưng huyệt nhỏ của cô đang cắn ngón tay em không thả kìa."Tô Hưởng bất đắc dĩ nói, đốt ngón tay của hắn lại cắm vào hai nhát.hoa huyệt của Tạ Uyển Nhiên chặt chẽ kẹp lại không chịu thả ra.

"em...em biết rõ... còn ~"Tạ Uyển Nhiên  vừa tức giận vừa xấu hổ, tròng mắt ngập nước xuân liếc nhìn hắn, một ánh mắt phong tình vạn chủng.

" ây , không nghĩ tới ©ôи ŧɧịt̠ lớn của em cô còn có thể ăn hết vào, bây giờ ngón tay nhỏ hẹp cũng thả không buông, có lẽ là do học sinh chưa đủ nỗ lực rồi."Tô Hưởng áo não nói, ngón tay ở trong hoa huyệt thong thả đút vào.

"Ô. . . Đừng cắm. . . Ân. . . cô , cô sai rồi. . . Vừa rồi không nên cố ý cọ em. . . Ân a. . . "

""Ân? Thật sao? Kỳ thực em rất thích cô giáo  cọ em ....mỗi lần cô cọ em, em đều muốn tách hai mông tròn của cô ra mạnh mẽ đút ©ôи ŧɧịt̠ lớn vào , đ.ị.t cô đến cầu xin cũng không tha."Tô Hưởng liếʍ liếʍ vành tai của cô , động tác trên tay một chút cũng không ngừng.

"Đừng. . . Van em . . . Đừng ở chỗ này làm. . . Chúng ta trở về. . . Trở về cái gì đều tùy em . . . Có được hay không. . ."Tạ Uyển Nhiên cảm thấy dâʍ ŧᏂủy̠ đều theo bắp đùi chảy xuống rồi, lắp bắp cầu hắn.

"được không. . .Nếu cô giáo đã nói như vậy, học sinh làm sao có thể không nghe chứ?"Tô Hưởng lại đút vào vài cái mới rút ngón tay ra, sau đó đưa đến miệng Tạ Uyển Nhiên , "trên này thật nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ nha . . .cô giáo có nên liếʍ sạch nó không."Tạ Uyển Nhiên chỉ đành rưng rưng đem dâʍ ŧᏂủy̠ trên ngón tay liếʍ sạch, ngón tay rời khỏi hoa huyệt tức khắc cảm thấy trống rỗng, hận không thể lập tức cho gì đó chen vào.

Tàu điện ngầm rốt cuộc đến trạm, Tô Hưởng đỡ Tạ Uyển Nhiên  chân đi không vững xuống xe, ngoài miệng lộ ra nụ cười thật to, buổi tối đêm nay , hắn thật sự rất mong chờ.