Bí Mật Ở Phòng Y Tế

Chương 12: Đi tiểu

Editor: mai

Sáng sớm, Tạ Uyển Nhiên bị chuông báo thức làm tính giấc, sau lưng dán lên một thân thể nóng hừng hực, bầu sữa bị một bàn tay lớn nắm lấy,  Tạ Uyển Nhiên mất mấy phút mới dần thanh tỉnh, hồi tưởng lại chuyện điên cuồng tối qua, trên mặt nhất thời một mảnh ửng hồng, Nhẹ nhàng nhích người muốn ngồi dậy, cũng cảm nhận được vật thể bên trong người  càng lúc càng to, Tạ Uyển Nhiên  cứng đờ, liền cảm thấy cái gì đó đã bắt đầu chuyển động.

" chào buổi sáng . . . cô giáo ~"Tô Hưởng từ từ nhắm hai mắt nở nụ cười,  cái mông bền chắc có tiết tấu cố gắng động, dươиɠ ѵậŧ của hắn đã ngâm trong da^ʍ huyệt không ra ngoài, trực tiếp cắm qua đêm, sáng sớm mà, nam nhân chào cờ buổi sáng rất bình thường.

"em . . . em làm sao không rút ra mà đã ngủ ~'~" Tạ Uyển Nhiên ngượng ngùng không thôi, mông nhỏ nhẹ nhàng uốn éo.

" bên trong cô giáo quá thoải mái, em không nỡ rút ra"Tô Hưởng ngậm vành tai của cô.

Tạ Uyển Nhiên run run một hồi , hanh hanh tức tức nói: " đừng . . . sắp bị muộn giờ . . .~"

" vậy em nhanh chút nữa nhé ~" Tô Hưởng đem đưa lưng lên trên , nâng cao một chân mãnh liệt đâm vào từ phía sau .

" ừm a ~~~ em . . .em chậm. . chậm chút mà ~"sáng sớm vốn đã buồn đi tiểu, lại bị đâm chọc mạnh mẽ  Tạ Uyển Nhiên  sắp không nhịn nổi nữa.

" chậm chút sẽ bị muộn giờ nhé ~"Tô Hưởng lại tăng nhanh tốc độ.

" ừm ~~~ đứa trẻ hư ~~~ A ~~" rất nhanh, Tạ Uyển Nhiên liền cao trào,kèm theo động tác ra vào càng lúc càng nhanh, nướ© ŧıểυ của cô cũng đến đỉnh điểm, gấp đến độ nói thẳng " đừng. . . muốn . . . muốn đi . . . tiểu. . . cho ta vào nhà vệ sinh."

"Ráng nhịn chút nữa. . . Rất nhanh là xong rồi."Tô Hưởng bám lên cái mông của cô dùng sức mở ra, côn ŧᏂịŧ to không còn đút vào nữa, trược tiếp đảo quanh tiểu cúc huyệt trắng nõn đang liều mạng co rút.

"A ~~ ừm thật sự thật không được rồi. . . thả cô ra. . . ô. . ."tiểu mỹ nhân bên dưới ý nhị mà duỗi chân , uốn éo mông nhỏ bò lên phía trước, Tô Hưởng lại đóng lại cánh cửa trọng yếu , làm cô không chỗ đào tẩu , nắm lấy mông cô kéo về phía sau mãnh liệt làm một hồi, còn ác liệt mà nhéo âm hạch nhỏ.

" nha" tùy theo cao triều còn có chút nướ© ŧıểυ,cùng lúc đó, Tô Hưởng  cũng bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng, đem tiểu tử ©υиɠ nóng đến tan chảy, hoa huyệt kể cả mị thịt bên trong không nhịn được co quắp,mượn lần âm tinh này hắn còn thuận tiện hết sức vào trong đảo quanh vài cái, làm  Tạ Uyển Nhiên lại tiết ra lần nữa.

Lại lần nữa bị làm mất không chế,  Tạ Uyển Nhiên  vừa xấu hổ vừa tức giận, giùng giằng muốn xuống giường, bị Tô Hưởng ôm vào ngực vừa liếʍ vừa hôn khẩn thiết xin lỗi,  Tạ Uyển Nhiên đối với hắn vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, chỉ cưỡng chế hắn đem giường chiếu thu dọn lại, còn cô đem hai chân run rẩy đi vào phòng tắm rửa mặt.

Hai người lên tàu điện ngầm,  trong chốc lát, Tô Hưởng lại ở phía sau  Tạ Uyển Nhiên đỉnh đỉnh mông cô,  Tạ Uyển Nhiên trừng mắt liếc hắn một cái, lấy tay nghiêm khắc bấm lên côn ŧᏂịŧ lớn , sắc mặt của Tô Hưởng thay đổi trong nháy mắt, đến khi xuống tàu hắn còn vẻ mặt cầu xin , "cô à, nếu em bất lực rồi thì tính phúc của cô tính sao?"

" à , vậy ta phải đi tìm người khác thôi." Tạ Uyển Nhiên  liếc hắn một cái, " ôi chao, em ...em làm gì thế..."

Tô Hưởng kéo cô quẹo vào hẻm nhỏ ven đường , nghiêm khắc hôn lên môi cô, một hồi quấn quít nhau mới thả ra , đè lên trán cô nói : "Không cho phép tìm người khác!"

Tạ Uyển Nhiên một bên thở dốc một bên xì bật cười: "  biết rồi trêu em thôi, thật là , bị người ta thấy thì làm sao."

" nhìn thấy thì nói em ép buộc cô."Tô Hưởng lại hôn cô vài cái mới bỏ ra, hai người đi về phía trường học.

Đến trường học, buổi sáng  Tạ Uyển Nhiên  kê đơn cho mấy học sinh bị cảm , thời tiết bắt đầu nóng lên , bởi vì ngồi điều hòa mà càng nhiều học sinh bị cảm.sau khi ăn cơm trưa trở về,  Tạ Uyển Nhiên thấy nam sinh ngồi xổm trước phòng y tế,cô đi đến hỏi : "bạn học có chỗ không không thoải mái sao?"

Nam sinh kia lập tức đứng lên: " cô, cô giáo em đến băng bó!"

Tạ Uyển Nhiên  vừa nhìn , là nam sinh lần trước Tô Hưởng đưa tới : "em là. . .Lục Đảo đúng không? Trước vào đi."

Lục Dữ đỏ mặt nói: " cô  giáo còn nhớ rõ em ạ?"

"Sao không nhớ rõ,"Tạ Uyển Nhiên cười nói, "Lần trước là Tô Hưởng đưa em đến "

Lục Dữ hơi nghi hoặc một chút, làm sao nghe khẩu khí của cô giáo thấy cô cùng Tô Hưởng rất thân quen? Tạ Uyển Nhiên phát hiện không đúng nói "Lần trước cùng em tới tên là Tô Hưởng a !?"

Lục Dữ lúc này mới không suy nghĩ nhiều, đàng hoàng trả lời: "đúng vậy ạ"

Tạ Uyển Nhiên để hắn ngồi yên , kiểm tra vết thương của hắn, lần này bị thương ở khửu tay.

"em làm sao mà bị thương a , bình thường vận động phải cẩn thận."Tạ Uyển Nhiên ngồi xổm một bên xử lí vết thương vừa dặn dò.

" ừm ừm em cũng không phải cố ý..."Lục Dữ ngắm từ cổ áo Tạ Uyển Nhiên  đi vào, có thể thấy rãnh vυ' mê người của cô, cả khuôn mặt còn đỏ hơn vừa đến.

" Được rồi, ngày mai bớt chút thời gian đến thay thuốc."Tạ Uyển Nhiên đứng lên.

"cảm ơn cô ạ" Lục Dữ lưu luyến mà đi ra ngoài.