Thẩm Bạch Âm nằm nửa người lên bàn, vẫn là nam thần nhã nhặn, giọng nói lạnh nhạt kiểu mẫu, chỉ là khuôn mặt đỏ ửng không bình thường, bàn tay gắt gao nắm chặt lại cùng với trán lấm tấm mồ hôi chứng tỏ giờ phút này hắn đang trong tình triều cực hạn.
Thẩm Bạch Âm gối lên cánh tay cực lực khắc chế rêи ɾỉ, chỉ dám nhỏ giọng thở gấp không muốn để người bên ngoài nghe thấy. Thật ra văn phòng cách âm rất tốt nhưng vẫn không tránh được hiệu ứng tâm lý.
Quần tụt xuống tận giày da, hai chân thẳng tắp bại lộ trong không khí, hậu huyệt không ngừng phun ra nuốt vào cự long đỏ sậm.
Khương Cẩn Ngôn vẻn vẹn chỉ cởi mỗi dây lưng, anh luật động trong chốc lát, cởϊ áσ khoác tây trang của Thẩm Bạch Âm ra, vén áo sơ mi lên cao để lộ vòng eo trắng trẻo tinh tế của thanh niên: “Nhếch cao lên chút nữa.”
Thẩm Bạch Âm làm như không nghe thấy. Khương Cẩn Ngôn nheo mắt, vừa thúc mạnh từng đợt vừa hung ác đánh lên cánh mông của hắn, tràn đầy không kiên nhẫn uy hϊếp: “Anh không đảm bảo là người bên ngoài sẽ không nghe được.”
Thẩm Bạch Âm cắn môi, đây là phòng làm việc, tuy là đóng cửa người bên ngoài ai vào nhưng ngộ nhỡ có ai đó nghe thấy động tĩnh trong này…
Vậy hắn sẽ mất mặt chết.
Thẩm Bạch Âm không tình nguyện nâng mông lên. Mông vểnh làm thắt lưng càng thấp hơn, vẽ ra một đường cong mê người.
Khương Cẩn Ngôn nhếch môi không đánh nữa, hai tay dùng sức mở rộng hai cánh mông, tiểu huyệt cất chứa dươиɠ ѵậŧ càng hiện lên rõ ràng.
Huyệt thịt dưới ánh nhìn của Khương Cẩn Ngôn bất an khép mở, màu sắc vẫn rất hồng, chứa đựng dươиɠ ѵậŧ ngược lại trông có vẻ nhu thuận.
Cơ mà chủ nhân của nó hôm nay lại không ngoan.
Muốn cᏂị©Ꮒ nát mông.
Dùng tư thế vào từ phía sau làm hai người cao trào một lần, Khương Cẩn Ngôn rút dươиɠ ѵậŧ ra ngoài, ra lệnh cho Thẩm Bạch Âm: “Xoay người lại.”
Thẩm Bạch Âm đổi thành tư thế nằm ngửa trên bàn, cứ như vậy mặt đối mặt với Khương Cẩn Ngôn.
Khương Cẩn Ngôn túm bắp đùi của hắn tiếp tục đâm vào rút ra hướng trực diện, áo sơ mi bị đẩy lên cao lộ ra hai vυ' bị quất sưng lên hôm qua. Khương Cẩn Ngôn một tay gảy đầu nhũ, tay kia túm lấy cà-vạt như nắm dây cương, rong ruổi trên người Thẩm Bạch Âm, thỉnh thoảng cúi người ngậm một đầṳ ѵú vào miệng, thỉnh thoảng lại kéo cà-vạt lên hôn môi với hắn.
“Ưm… Ư!”
Thẩm Bạch Âm bị đâm chỉ có thể phát ra âm thanh rêи ɾỉ, tầm mắt mông lung nhìn đến khuôn mặt Khương Cẩn Ngôn. Dường như khuôn mặt ấy vẫn bình tĩnh trước sau như một, nếu không phải dương cụ dưới thân đang mãnh liệt ra vào thì vẻ mặt này của Khương Cẩn Ngôn không khác lúc làm việc là bao.
Nghĩ tới khuôn mặt nghiêm túc của Khương Cẩn Ngôn, Thẩm Bạch Âm tận lực làm cho chính mình trông có vẻ nghiêm túc một chút.
Thẩm Bạch Âm nhắm mắt lại, lấy một tay che tầm nhìn của mình lại không muốn nhìn thấy bộ dáng mình bị cᏂị©Ꮒ như thế này.
Đến khi áo mưa dùng được ba cái, âm thanh đáng xấu hổ vang lên cả buổi chiều mới dừng lại. Sắc mặt Thẩm Bạch Âm ửng hồng, cả người đầm đìa mồ hôi, huyệt khẩu đã bị chơi mềm nhũn, màu sắc cũng trở nên hồng nhuận.
“Còn hai mươi phút nữa mới tan làm.” Khương Cẩn Ngôn nhìn đồng hồ: “Bây giờ em có thể lựa chọn mặc quần vào, quay trở về làm giám đốc Thẩm lạnh lùng; hoặc là em có thể chọn nằm lên bàn làm ống đựng bút, đựng bút máy đến lúc tan tầm, anh sẽ suy nghĩ tối nay cho em chịu khổ ít đi một chút.”
Thẩm Bạch Âm một lời khó nói hết: “Giám đốc Khương, làm người rất khó sao?”
Vì sao Khương Cẩn Ngôn luôn thích hắn phải lựa chọn giữa mấy cái yêu cầu biếи ŧɦái vậy?
“Không khó, chỉ là cảm thấy đối với giám đốc Thẩm mà nói thì làm đồ vật còn tốt hơn.” Khương Cẩn Ngôn mỉm cười.
Thẩm Bạch Âm lạnh mặt nằm úp sấp xuống.
Hắn vừa suy nghĩ, nhưng nghĩ xong bị kinh hãi. Trong ‘tình cảnh’ Khương Cẩn Ngôn cực kì ngoan độc, ngày mai hắn lại phải xin nghỉ thêm một ngày nữa rồi.
Khương Cẩn Ngôn tiếp tục khiêu chiến điểm mấu chốt của Thẩm Bạch Âm: “Tự mình mở ra.”
Thẩm Bạch Âm nhẫn nhịn, hai tay đưa về phía sau mở hai cánh mông ra. Hậu huyệt ngậm cự vật cả buổi chiều giờ phút này có một lỗ nhỏ hiện lên rất rõ ràng. Khương Cẩn Ngôn dễ dàng nhét một cây bút máy vào.
Thẩm Bạch Âm đang muốn buông tay, Khương Cẩn Ngôn đã nói tiếp: “Tiếp tục giữ lấy.”
Sau đó nhanh chóng đâm cây bút thứ hai vào.
Thẩm Bạch Âm lạnh giọng: “Rốt cuộc anh muốn đút vào mấy cái?”
“Giám đốc Thẩm à, ống bút của anh có tổng cộng tám cái.” Khương Cẩn Ngôn chậm rãi nói: “Không cắm vào được hết làm sao giống hộp đựng bút được?”
“…”
Số lượng bút máy ngày càng nhiều, rất nhanh tất cả đã bị nhét vào. Tràng đạo bị xâm phạm cả buổi chiều đã trơn nhẵn, bút máy luôn trượt ra ngoài, bị Khương Cẩn Ngôn đẩy trở lại.
Khương Cẩn Ngôn lạnh lùng uy hϊếp: “Rơi một cây ra liền uổng công sức nãy giờ của em.”
Thẩm Bạch Âm chỉ có thể cố gắng kẹp chặt hậu huyệt chứa tám cây bút máy, nằm vểnh mông trên bàn làm việc, mặt mày đỏ bừng.
Hơn nữa Khương Cẩn Ngôn nhét bút vào xong hoàn toàn xem nhẹ hắn, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Thời gian trôi qua vô cùng dày vò người, Thẩm Bạch Âm đang nghĩ không biết bao giờ mới đến giờ đi về.
Hắn chôn mặt ở khuỷu tay, hay tai đã đỏ ửng, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng nhấp chuột và bấm bàn phím trong văn phòng yên tĩnh. Cảm giác man mát cùng cảm giác bị dị vật cắm sau mông cực kì rõ ràng.
Kim đồng hồ chỉ đến năm giờ chiều.
Thẩm Bạch Âm cuối cùng cũng đợi được âm thanh kết thúc.
“Tan tầm rồi, ống bút tiên sinh, hiện giờ cho phép em quay về làm người.”
Từng cây bút máy bị rút ra khỏi hậu huyệt, Thẩm Bạch Âm mặc lại áo khoác và quần tâu, mặt không đổi sắc nhìn Khương Cẩn Ngôn: “Em đến đây để chơi cosplay à?”
Cả buổi vừa làm thư kí vừa làm ống đựng bút, Khương Cẩn Ngôn đúng thật là biết chơi.
Khương Cẩn Ngôn mỉm cười, ngữ khí sung sướиɠ.
“Âm Âm, bộ dáng em vừa lạnh mặt vừa làm theo toàn bộ những gì anh nói trông dễ thương lắm.”