Nữ Phụ Kế

Chương 35

Phan Minh đứng bên giường bệnh nhìn Lý Miên, ánh mắt đau lòng.

- Em họ em nói là sự thực phải không, việc của em với mấy người đàn ông kia?

- Xin lỗi, em không cố ý, em sợ anh khinh bỉ em. Em say rượu nên khi Trần Hải chạm vào em, em cũng không hay biết. Còn Đinh Sơn là em yêu thầm anh ấy, bọn em chỉ đi xem phim cùng nhau. Nguyễn Quân học trưởng là do anh ấy bị bạn gái bỏ thuốc hãm hại, lúc đó em gặp anh ấy để chúc mừng lại không ngờ…

Lý Miên vừa kể lại chuyện vừa khóc nức nở kéo áo anh ta.

- Vậy sao em không phản kháng.

- Anh ấy… mất đi lý trí em… không phản kháng nổi.

Phan Minh run giọng, anh ta hoảng loạn không hiểu, tới nước này cô ấy còn cố lừa mình. Tối qua một người đã gửi cho anh video của cô ta và Nguyễn Quân, bọn họ rất tỉnh táo. Cái gì mà bỏ thuốc, cái gì mà không phản kháng nổi chứ, rõ ràng họ rất hưởng thụ…

Có điều gì đó trong lòng anh ta đang thoát ra.

- Anh… anh hiểu em mà… em không phải người như anh nghĩ.

- … Vậy à, Lý Miên nói em thích anh, nếu đã thích nhau thì chúng ta quan hệ cũng không có vấn đề phải không?

- Không phải là hơi nhanh ư… hơn nữa đây là bệnh viện…

Lý Miên nhỏ giọng, đàn ông quanh cô ta sao lại cứ muốn lên giường cùng cô ta.

- Không muốn… hay là em chột dạ.

Phan Minh lạnh giọng đi ra chốt cửa lại rồi tiến lại gần giường.

Lý Miên nhận ra Phan Minh trở nên là lạ.

- Anh Minh… đừng làm em sợ.

Anh ta tới cạnh giường đẩy cô ta nằm xuống rồi đưa tay kéo roạt một cái. Chiếc áo bệnh nhân bị giật tung cúc để lộ thân thể nhỏ nhắn, tối qua thay đồ không có áo ngực nên khi cởi ra là dễ dàng nhìn thấy bộ ngực căng đầy.

Lý Miên hoảng sợ nhìn Phan Minh đè lên người, xé rách áo mình rồi kéo quần cả trong cả ngoài của cô ta xuống. Cố giãy dụa lại bị anh ta tháo thắt lưng ra trói cả hai tay lại kéo lên trên đầu. Những tiếng ú ớ bị ngăn lại trong miệng qua chiếc khăn mềm.

Mặc kệ ánh mắt hoảng loạn của cô gái, Phan Minh cởi bỏ áo sơ mi quẳng xuống sàn để lộ tấm lưng săn chắc, cởi khóa quần cho phần thân dưới đã ngẩng lên từ nãy giờ ra khỏi lớp vải bí bách. Anh ta không vội đi vào mà từ từ mân mê cơ thể mềm mại.

Lúc này trong đầu anh chỉ có ý nghĩ duy nhất đang kêu gào: hãy tận hưởng bữa ăn trước mặt này mà đừng quan tâm gì cả.

Khi lớp quần áo mất đi để lộ cơ thể không còn gì che chắn, lý trí lúc nãy còn đắn đo đã không còn chỉ còn lại du͙© vọиɠ và du͙© vọиɠ đang gào thét trong người.

Chiếc cổ nhỏ xinh, bộ ngực mềm, chiếc eo thon, lỗ rốn bị anh ta hôn từng nơi, hôn rồi cắn để lại dấu vết trên cơ thể, đánh dấu cơ thể dưới thân thuộc về mình. Bàn tay tách hai đùi Lý Miên, giữ chúng mở rộng ra để lộ cái hang bí ẩn, cúi đầu, đưa lưỡi vào thăm dò. Tới khi nơi đó trào ra dòng dịch trắng thì nhỏm dậy đẩy mạnh cái của mình vào.

Lý Miên giật mình vì cảm giác vật kia đâm vào, cơ thể cô ta dần trở nên mê muội vì cảm giác giác được lấp đầy này, nơi đó cứ co giật liên tục như muốn giữ chặt cái thứ đang đưa đẩy vào sâu trong mình mãi mãi.

Kɧoáı ©ảʍ khiến cô ta từ cảm giác sợ hãi khi bị ép buộc biến thành yêu thích và hưởng thụ. Nhìn sự biến đổi trên gương mặt cô ta, Phan Minh càng không kiêng nể, để hai chân cô ta lên vai rồi đâm sâu mạnh hơn.

Thế nhưng cảm xúc sung sướиɠ khi giao hoan thật nhanh bị cơn đau ở bụng làm cho tỉnh táo.

Đau, bụng cô ta rất đau.

Phan Minh nhìn thứ màu đỏ đang chảy ra ở dưới thân anh, mắt anh ta tối lại. Anh ta là đạo diễn nên biết khá nhiều thứ trong thực tiễn, Lý Miên đây là…

Cảm xúc bị cắt đứt.

Rút thân dưới ra, nhìn gương mặt cô gái nhăn lại vì đau đớn, anh kéo lại quần, nhặt áo sơ mi lên khoác vào người, cởi trói cho cô và lấy chăn bọc cô lại rồi nhấn chuông báo động. Cửa phòng mở, bác sĩ, y tá chạy vào, giật mình nhìn bệnh nhân nằm trên giường đau đớn, cái chăn khi kéo ra để lộ cơ thể đấy dấu vết hoan ái, bộ phận kia đang chảy máu thì vội vàng đưa người đến phòng cấp cứu.

Nằm trên giường bệnh, Lý Miên cảm nhận cơn đau xót nơi tử ©υиɠ.

Cô ta có thai và bác sĩ báo rằng bọn họ quan hệ quá mạnh bạo khiến thai nhi yếu ớt không còn nữa. Cô ta mù mờ không rõ đó là con của ai, Trần Hải, Đinh Sơn hay Nguyễn Quân.

Trần Hải đã trở về, Đinh Sơn và Nguyễn Quân cũng tới viện. Năm người họ gặp nhau trong phòng bệnh lặng người nghe bác sĩ thông báo tình trạng của cô ta. Tới khi bác sĩ hỏi ai là người yêu thì bọn họ đều nhận là bản thân.

Sau ngày đó có thứ gì đã thay đổi. Cô ta cảm nhận được sự nhiệt tình ban đầu của mỗi người đã không còn như xưa nữa.

Cô ta lại nhớ tới sau lúc Phan Minh cưỡng ép cô ta quan hệ, nghe bác sĩ trách móc anh cũng lặng im lắng nghe nhưng ánh mắt anh ta nhìn cô ta thay đổi rồi, không còn đong đầy yêu thương như trước nữa mà thêm thất vọng và khinh bỉ.

Mẹ đến chăm sóc rồi đưa cô ra ngoài đi dạo, cũng nói qua rất nhiều chuyện sau khi cô vào viện. Nhà ngoại vì e dè vị trí của ba nên thái độ thì bình thường nhưng ba cô ta lại bảo cực kỳ thất vọng vì cô ta; không muốn nhìn thấy đứa con gái làm ông ta mất mặt này.

Mẹ con cô ta lại vô tình gặp Vũ Mộc và bạn trai ở vườn hoa. Chàng trai thì hết lòng năn nỉ còn cô gái thì cau mày không vui. Dù thế anh ta cũng không bỏ bàn tay đang nắm ra, còn rất săn sóc mà giật lấy đồ cô gái đang mang, đang đi ngang qua họ.

Cô ta hận.

Tại sao Vũ Mộc lại có thể thản nhiên hưởng hạnh phúc sau khi gây ra tình cảnh thê thảm cho mình.

Tại sao Vũ Mộc lại thay đổi, trước đây dù cô ta có làm gì sau lưng, Vũ Mộc cũng sẽ chịu đựng.

Nhiều năm qua cô ta luôn thuận buồm xuôi gió trong học tập, các mối quan hệ, con đường mơ ước diễn xuất cũng đang có triển vọng. Chưa từng thất bại khiến Lý Miên không chấp nhận được mình thua kém.

Mọi thứ đã thay đổi sau tai nạn đó.

Lý Miên cắn chặt răng đè nén khuôn mặt phẫn nộ của chính mình, nhìn bản thân trong tấm gương phòng tắm, cô ta thấy mình thật xấu xí.