Cuộc Sống Dâm Đãng Của Tô Hi

Chương 10: Lấy thân báo đáp

Hôm nay là một ngày oi bức. Tô Hi trên người chỉ mặc một chiếc váy chiffon mỏng dính cũng không thể ngăn được mà chảy mồ hôi nhễ nhại. Cậu buông điều khiển ti vi xuống, thong dong bước vào phòng lấy ra bộ bikini màu vàng có chút thiếu vải mặc lên người.

Tô Hi hài lòng nhìn chính mình trong gương. Áo tắm chỉ che lại có một nửa ngực, để lộ ra bầu ngực trắng nõn cùng khe ngực sâu hút mắt. Phía dưới quần bơi tam giác ôm sát vào nơi tư mật, có thể thấy thấp thoáng hình dạng côn ŧᏂịŧ cùng hai mép hoa huyệt nhô lên.

Tựa hồ cảm thấy mặc như vậy quá thiếu vải, cậu miễn cưỡng cầm lấy cái áo cardigan mỏng dài đến đùi khoác vào, mở cửa bước về phía thang máy.

Có lẽ vì hôm nay khá nóng, số lượng người đi bơi khá nhiều, thang máy nhỏ nhanh chóng bị lấp kín, Tô Hi dần bị dồn vào góc thang máy.

Mấy lão bụng bự dắt con đi bơi như có như không mà liếc về phía Tô Hi, dùng ánh mắt da^ʍ dật của mình đánh giá cậu, có tên thậm chí còn không ngại hếch hông về phía cậu, để lộ ra ©ôи ŧɧịt̠ cứng rắn lúc nào cũng chực chờ xông ra.

Tô Hi khá hài lòng với phản ứng như vậy, nhưng khuôn mặt ngây thơ vẫn đỏ bừng lên, tầm mắt bối rối không biết đặt vào đâu làm mấy gã đó đắc ý cười ha hả.

Có mấy gã còn lớn mật lợi dụng đám đông đưa tay động chạm mông cùng ngực cậu, có người còn men theo mép qυầи ɭóŧ mà tìm đến lỗ hậu của cậu mà sờ sệt.

Tô Hi bị một đám người dâʍ ɭσạи khiến cậu vừa sợ vừa thích, nức nở như sắp khóc, vội vàng đưa tay đẩy hết mấy cái tay đang làm loạn trên trên người mình ra.

Cũng may rất nhanh liền đi lên tầng cao nhất, nơi có hồ bơi. Mấy gã đàn ông bất đắc dĩ dẫn con rời đi trước, để lại Tô Hi thụt lại phía sau chỉnh trang lại quần áo.

Cậu đỏ mặt nhìn mình qua tấm kính gần đó, khuôn mặt đỏ ửng lên vì tìиɧ ɖu͙©, đáy mắt mơ màng ướt nước. Trước ngực, áσ ɭóŧ cũng không ngăn nổi núʍ ѵú cứng rắn. Cậu kéo kéo lại cái qυầи ɭóŧ bị lệch, hồi hộp bước vào khu vực hồ bơi.

Cậu cố ý tránh đi khu nước nông, đi thẳng đến vùng nước sâu bắt đầu khởi động, vừa khởi động vừa nhìn quanh hồ bơi, ánh mắt vô tình bị thu hút bởi một anh chàng gần đó.

Anh ta có một khuôn mặt đẹp trai góc cạnh, cơ thể thon dài cân đối, chỗ đó to đến mức Tô Hi phải hút khí, phía dưới cũng trở nên ngứa ngáy.

Ngay lúc cậu đang đánh giá hắn, thì chính hắn cũng đưa ánh mắt nhìn cậu. Mặt trắng, môi hồng, ngực to, eo nhỏ, hông nở. Đúng chất sinh ra để bị đυ.. Hắn nhìn cậu chu mông về phía hắn từ từ bước xuống hồ, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm.

Tô Hi lướt đi nhẹ nhàng trên mặt nước, mỗi cái vươn tay đạp chân đều khiến người ta không dời mắt được. Cậu như một chàng tiên cá được trở lại với biển cả.

Bơi vài vòng cũng làm dịu đi cái nóng ngày hè, Tô Hi từ từ chậm rãi bơi vào bờ. Bỗng nhiên một cơn đau nhói truyền tới bắp chân, cơ bắp của cậu cũng co rút cứng ngắc. Tô Hi có chút hốt hoảng, vội vàng quẫy đạp, thế nhưng càng lúc càng chìm sâu xuống, còn xui xẻo bị sặc một miệng nước.

Lúc Tô Hi cảm thấy như mình sắp cạn hơi thì có một người lao vội về phía cậu, đem bờ môi nóng hổi áp lên miệng cậu, từ từ truyền không khí sang.

Tô Hi cảm nhận được không khí truyền sang miệng mình, cậu như vớ được cọng rơm cứu mạng mà ôm chầm lấy hắn, được hắn vớt lên kéo vào bờ.

Hắn đem cậu nhấc lên bờ, đưa tay nắm lấy chân cậu giãn cơ, như vô tình mà banh chân cậu rộng ra, làm lộ ra dươиɠ ѵậŧ cùng l*и da^ʍ bị quần thít chặt.

“Cảm ơn anh, em đỡ nhiều rồi.”

Trần Nghị cười cười, vẫn tiếp tục đưa tay vừa giãn cơ vừa matxa cho cậu, bàn tay ngày càng hướng về vùng tam giác mà bóp.

“Anh... không cần đâu... em tự mình làm được.”

Tô Hi nhỏ giọng nói, đưa tay đẩy bàn tay kia ra.

“Anh cứu em rồi, nên được trả công chứ nhỉ?”

Cậu ngơ ngác nhìn hắn mà gật đầu lia lịa, rồi bắt ngờ bị hắn kéo xuống hồ, áp sát người cậu bắt đầu hôn lên.

Hắn đã cố tình đưa cậu vào một góc khá khuất, nước cũng chỉ ngập ngang ngực, vì vậy nên không hề kiêng dè mà mυ'ŧ mát môi cậu, thậm chí còn cuốn lấy lưỡi cậu mà nút lưỡi. Tô Hi bị hắn hôn cho mơ hồ, muốn đẩy ra nhưng tay chân vô lực, như dục cự còn ngênh.

“Đừng... ưmm... ca ca... hức... em sợ.”

“Ngoan nào, anh sẽ nhẹ nhàng, được không?”

Hắn ta dịu dàng cúi đầu hôn cậu, một bàn tay khẽ vỗ về sau lưng, tay còn lại thì đưa xuống phía dưới, vạch ra quần bơi mà vói vào.

Hắn tìm tới âʍ ѵậŧ mà vân vê xoa nắn làm nó sưng to lên, rồi mới chậm chạp tách cánh hoa ra mà đâm vào. Ngón tay vừa đâm vào mang theo một lượng nước lớn ở hồ bơi tràn vào âʍ đa͙σ làm Tô Hi thút thít:

“Ca ca... xin anh... thật khó chịu..”

Tựa hồ cảm thấy có chút khó khăn, người đàn ông trực tiếp kéo quần cậu ra, càng thêm mạnh mẽ mà đâm vào mở rộng.

Nước hồ bơi rất nhanh làm âʍ đa͙σ đẫm nước, hắn ta cũng không nhịn nữa trực tiếp vạch quần lấy ra côn ŧᏂịŧ đã sưng to, một nhát đâm vào nửa cây.

Hoa huyệt không hề bài xích mà mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ đàn ông làm Trần Nghị sung sướиɠ muốn điên, tựa hồ như cả trăm cái miệng nhỏ đang hút lấy của quý của hắn.

Hoa huyệt siết chặt làm gã di chuyển có chút khó khăn, hắn đành đưa tay cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của cậu bắt đầu tuốt, cúi đầu cách lớp áo mυ'ŧ ngực của cậu làm Tô Hi thả lỏng.

Chỉ đợi có vậy, dươиɠ ѵậŧ không chút e dè mà điên cuồng xông vào, giã mạnh mẽ lên l*и nhỏ của cậu. Hắn điên cuồng lắc hông, như đóng cọc mà giã mạnh vào l*и cậu, qυყ đầυ to lớn dễ dàng tách mở cổ tử ©υиɠ, đâm thẳng vào vách tử ©υиɠ mà đâm chọt.

“Áaa... ứmmm... quá nhanh.... ca ca... ch-chậm một chút... hức.... sẽ bị phát hiện.”

Trần Nghị liếc mắt nhìn mấy gã đàn ông đang có ý định tiến lại nơi này rồi cúi đầy hôn cậu đầy tình sắc, kéo lấy lưỡi cậu mà mυ'ŧ chùn chụt, dưới thân vẫn không hề dừng lại điên cuồng đâm chọt.

Hắn không dấu vết mà đưa đôi mắt lạnh lùng cảnh cáo mấy tên kia, hài lòng nhìn chúng rời đi. Thế nhưng lại xấu xa ghé vào tai cậu:

“Bé cưng, em rên to như vậy làm mọi người bu lại xem kìa.”

“Ứm...”

Tô Hi vội vàng lấy hai tay bịt miệng, gục đầu vào vai hắn nức nở khe khẽ bên tai.

“Ca ca... đừng... dừng lại... mọi người sẽ... biết.”

“Vậy thì để cho họ biết em chính là một đĩ dâʍ đãиɠ thích ăn ©ôи ŧɧịt̠ đàn ông.”

“Hức... em... không có... em không phải... đĩ da^ʍ.”

Trần Nghị cười cười, đem ép cậu vào thành hồ, dùng ánh mắt đầy xâm lược nhìn cậu, thân dưới đâm thêm vài chục cái rồi bắn thẳng vào vách tử ©υиɠ.

“Ứmmmm... nóng... nóng quá... thật nhiều~”

Trần Nghị nhìn đám con đang trôi nổi trên mặt nước của mình, mặt không đổi sắc mà đem chim rút ra, chỉnh lại quần áo cho cậu rồi trực tiếp bế cậu vào phòng tắm riêng bắt đầu một cuộc chơi mới.

Hôm ấy, Tô Hi không chỉ uống vào nước mà còn ăn vào rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙.