Lúc Tô Hi trở lại nhà thì ở nhà không có ai. Ba ba có lẽ đang ở công ty, còn anh hai thì trọ ở trường đại học rất lâu mới trở về nhà.
Tô Hi trực tiếp trở về phòng mình tắm rửa sạch sẽ thơm tho từ trong ra ngoài rồi mới mặc lên bộ đồ ngủ cosplay hầu gái.
Bộ đồ mang màu chủ đạo trắng đen, nhưng vô cùng thiếu vải. Chỉ có một chiếc áo dây khoét ngực mỏng manh, mảnh vải chỉ che được một phần của bộ ngực, phần còn lại trực tiếp bại lộ trong không khí. Phía dưới là một chiếc váy bồng bềnh ngắn cũn, phía trước có một chiếc tạp dề trắng che lại cảnh xuân, phần còn lại được làm bằng vải voan trong suốt, nửa kín nửa hở.
Tô Hi dạng chân ngồi trước gương, nhìn cái qυầи ɭóŧ không đáy màu đen hoàn toàn để lộ ra nơi tự mật, bộ dáng dâʍ đãиɠ đến chính cậu cũng phải chảy nước. Cộng thêm đôi tất ren trắng, quả thật nhìn vào vừa ngây thơ vừa da^ʍ dật.
“Ông chủ, chào mừng về nhà.”
Tần Nguyên vừa bước vào nhà đã bị dáng vẻ da^ʍ dật của con trai câu dẫn, ánh mắt nhanh chóng trở nên nóng bỏng. Ông khẽ nắm chặt tay nhịn lại xúc động đẩy con trai mình ra trực tiếp đυ. vào, vẫn xem như không có gì phối hợp để con trai tháo giày cho mình.
“Ông chủ, tiểu Hi đã pha nước tắm cho ngài.”
Tô Hi vô cùng chủ động tiến lên cởϊ qυầи áo cho ba mình, thậm chí cả qυầи ɭóŧ cũng không bỏ qua. Cậu nhìn dươиɠ ѵậŧ tím đen đang rỉ ra dịch trắng, xem như không có gì mà bước ra ngoài để lại không gian cho ‘ông chủ’.
Nhìn cặp mông trắng bóc lẳиɠ ɭơ lắc trước mặt mình mà không được ăn, Tần Nguyên nghẹn đến mức gân xanh giật giật, tự nhủ còn bữa tiệc ngon phía sau, thậm chí lúc tắm cũng không hề đυ.ng đến tiểu huynh đệ của mình.
Lúc Tần Nguyên bước ra, Tô Hi đang bận rộn dọn đồ ăn lên. Cậu nhìn hạ thân nhếch lên dưới tấm khăn tắm tâm trạng tốt mà cười cười làm cho ánh mắt của người kia có chút tối tăm, nhưng chưa kịp làm gì đã bị kéo vào bàn ăn.
Tô Hi cố ý chọn lấy một cây xúc xích to, không vội cắn mà từ từ liếʍ láp, vẻ mặt say mê mà ngậm cả cây vào miệng, ánh mắt như có như không mà liếc nhìn hạ thân ba mình. Thành công trêu chọc người thì vội trốn vào bếp.
Tần Nguyên nhìn màn hình ti vi trước mặt, ánh mắt có phần không tập trung, thỉnh thoảng lại liếc về phía nhà bếp. Đến tận khi thấy Tô Hi bước ra thì mới miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, làm bộ tập trung xem phim, mặc dù hạ thân cứng rắn đã bán đứng hắn.
Tô Hi đem đĩa trái cây đặt lên bàn, nghiêng tay làm đổ mất ly nước, nước trà văng tung toé khắp sàn nhà.
Cậu vội vàng quỳ sụp xuống đầy lo sợ, nhanh chóng lấy khăn lau:
“Xin lỗi ông chủ, tiểu Hi lập tức liền thu dọn.”
Tần Nguyên nhìn con trai thu dọn, một lúc lâu vẫn không có xong, bất chợt nhìn thấy cậu chổng mông về phía mình, cái l*и non bại lộ hoàn toàn trong không khí đang chảy nước róc rách thấm ướt sàn nhà. Mẹ nọ nước cũng thật nhiều.
“A... ông chủ... ngài đang làm gì?”
Tô Hi cảm nhận hai ngón tay ông chủ đang nằm trong hoa huyệt của mình, bị nó mυ'ŧ chặt liền đỏ bừng hai mặt.
“Tiểu Hi, l*и da^ʍ của em chảy thật nhiều nước, đều ướt hết sàn, ông chủ giúp em chặn lại.”
Cậu nghe vậy liền dùng ánh mắt cảm kích nhìn ông chủ, nhanh chóng lau dọn sàn nhà, thế nhưng căn bản là lau không sạch a.
“Ây da, cái l*и nhỏ của Hi Hi cũng thật ham ăn a, đã ăn tận 2 ngón của ông chủ mà vẫn dâʍ đãиɠ chảy nước. Chậc chậc.”
Tô Hi cảm nhận được thêm hai ngón tay của ông chủ nhét thêm vào hạ thân mình, bản thân cũng tự siết chặt l*и nhỏ, thế nhưng cũng không chặn được cái l*и nhiều nước của cậu. Cậu nức nở nằm mở chân trước mặt chính ông chủ của mình:
“Ông chủ, ngài giúp Hi Hi một chút a, l*и nhỏ chảy thật nhiều nước.”
Tần Nguyên khẽ chậc một tiếng, cầm lấy quả dâu tây ở trên đĩa, nhét thẳng vào âʍ đa͙σ của cậu. Thế nhưng Tô Hi thật đủ tao, cái huyệt nhỏ mấp máy nuốt quả dâu vào trong, chỉ thấy Tô Hi ngửa đầu rên “ứmmmm” một tiếng, mùi dâu liền nồng nàn trong không khí.
Ông chủ mắt sáng quắc lấy tay moi l*и cậu:
“Hi Hi thật không ngoan, lại lãng phí trái cây như vậy.”
“Hức... ông chủ~ ... giúp giúp tiểu Hi a... thật ngứa~”
Tô Hi nhìn ông chủ say mê hít hà l*и nhỏ của mình, duỗi lưỡi liếʍ hết đống da^ʍ thuỷ bị tràn ra ngoài, ngay cả âm đế cũng được hắn ngậm vào mυ'ŧ mát, cậu có chút cả kinh:
“Ông chủ... ưʍ... ngài... ha... làm gì vậy.”
Rộttttt! Chùn chụt!
“Ứmmmm... không được... thật kì quái... áaa ... tiểu Hi muốn đi tiểu.”
Tần Nguyên vốn đang say mê mà bú l*и của cậu nghe vậy càng thêm dùng sức mà mυ'ŧ, rất nhanh một luồng nước tanh ngọt xen lẫn vị dâu tràn vào miệng hắn, còn bắn cả lên mặt. Hắn ta cười cười, kéo cằm Tô Hi truyền da^ʍ thuỷ qua cho cậu, bắt cậu nuốt chính dâʍ ɖị©ɧ của mình.
“Mùi vị không tệ. Tiểu Hi mau ép thêm nước trái cây cho ông chủ.”
“Hức... không được... sẽ hỏng mất.”
Tần Nguyên không để ý đến kháng nghị của cậu, trực tiếp nhét thêm mấy quả dâu tây cùng nho vào. Âʍ đa͙σ trực tiếp bị nhồi căng.
Tô Hi thút thít dùng sức siết hoa huyệt để ép hoa quả cho ông chủ uống, thế nhưng vừa mới triều xuy, có lòng nhưng vô lực.
“Để ông chủ giúp em.”
Chỉ đợi có như vậy, cây gậy sắt nghẹn khuất nãy giờ một nhát đâm lút cán.
Phụtttt! Xìiii
Cái l*и da^ʍ bị côn ŧᏂịŧ đâm vào trực tiếp bị đâm cho tung nước, hoa quả bị côn ŧᏂịŧ nghiền ép trực tiếp nát bấy, theo sự chuyển động của côn ŧᏂịŧ mà văng tung toé ra ngoài, mang một mùi đỏ thẫm làm người vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa sợ hãi.
“A a a... ông chủ... quá nhanh a... không được... Tô Hi lại muốn raaa~”
Qυყ đầυ bị một lượng nước lớn tưới ướt đẫm, hoa quả bị nghiền vụn cũng nhanh chóng chảy ra ngoài, được ông chủ quệt lấy nhét vào miệng Tô Hi.
Ánh mắt hắn va vào khe ngực sâu khít trước mặt, lâu ngày không gặp, ngực con trai đã to hơn trước rất nhiều. Hắn mang theo ý xấu đem cậu vào phòng bếp, trên đường đi để lại một đường chất lỏng khả nghi.
Tần Nguyên cầm lấy chai sữa, đổ trực tiếp lên người Tô Hi. Cái lạnh làm Tô Hi có chút rùng mình, vội vàng siết chặt hoa huyệt làm ba ba trực tiếp bắn thẳng vào tử ©υиɠ con trai.
“Ưmmm... ông chủ... thật sướиɠg... đằng sau... cũng muốn được côn ŧᏂịŧ to cắm.”
Hắn khẽ nhếch nhếch môi, côn ŧᏂịŧ vừa cứng lên tiếp tục đâm thẳng vào chèn ép tử ©υиɠ. Hắn xấu xa liếʍ hết đống sữa trên ngực cậu, vạch áo cậu ra mà bú ɭϊếʍ không ngừng, cứ như thực sự từ ngực to của cậu mà bú ra sữa.
“Tiểu Hi... sinh con cho ông chủ được không?”
“Ha... ha... kh..không được đâu... bà chủ... bà chủ sẽ ... đánh chết Tô Hi.”
Tần Nguyên có chút ngẩn ra, nhưng rồi nhận ra con trai mình đang diễn sâu, trực tiếp thúc mạnh vào vách tử ©υиɠ mà trừng phạt.
“Tiểu dâʍ đãиɠ, mở chân câu dẫn ông chủ, còn không chịu sinh con, để tôi trực tiếp thao em trước mặt bà chủ, cho bà ta thấy vẻ mặt ti tiện của hầu gái bà ấy chọn.”
Tô Hi vội vàng lắc đầu, chủ động liếʍ láp đôi môi người đàn ông như lấy lòng:
“Ông chủ... đừng mà... tiểu Hi là người của ngài... ứmmm... bắn vào... nhồi đầy em... để em sinh con cho ngài... áaaa”
“Được, bắn hết cho tiểu dâʍ đãиɠ em.”
“Áaa... thật nhiều... ông chủ thật giỏi... thao em thât sướиɠ...”
Tần Nguyên nhìn vẻ mặt lẳиɠ ɭơ kêu la của con trai, chỉ hận không thể cắm ©ôи ŧɧịt̠ vào người cậu mỗi ngày, làm cậu mang thai con hắn, chảy sữa ra cho hắn bú.
“Áaa... lại to lên rồi.. ông chủ... bụng đều chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ngài...”
Tần Nguyên nhìn cái bụng nhỏ nhô lên như mang thai, gân xanh nhảy nhảy, càng thêm dùng sức mà nện vào l*и con trai mình, bắn hết tinh hoa của mình vào trong đó.
Buổi sáng Tô Hi tỉnh dậy trực tiếp bị cái bụng to như mang thai mấy tháng doạ sợ, khóc nức nở không thôi. Tần Nguyên đau lòng ôm hôn cậu, thế nhưng vẫn không chịu từ bỏ ý định làm cậu mang thai, côn ŧᏂịŧ trực tiếp tách mở tử ©υиɠ mà đi vào, mạnh mẽ mà làm cậu thêm mấy lần.
Đến khi Tô Hi trở lại trường, trong bụng vẫn ngậm đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ba mình, đĩ thoã không sao tả nổi.