Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 128

Chương 128

Edit: YuTuyTien

Thấy Lương Ấu Nghi đang cầm di động, ánh mắt Lăng Sơ Nam hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó cậu mở cửa ra, nhường đường cho hắn.

"Vào đi."

098:.....Ký chủ, ngài đã đồng ý với người nào đó sẽ không tiếp xúc thân mật với người lạ.

Lăng Sơ Nam: "Ta một không nắm tay hắn, hay không ôm hắn, tại sao lại có thể nói là tiếp xúc thân mật chứ? 098, ngươi quá đen tối."

Hình như rất có lý, 098 nghĩ, sau đó nó đột nhiên phục hồi tinh thần lại, không đúng, cô nam quả nam ở chung một phòng, còn khóa cửa lại, chuyện này cũng rất nguy hiểm.

Lúc này 098 hoàn toàn quên mất bản thân là một hệ thống chuyên về cp khác phái.

Lăng Sơ Nam chỉ về phía sô pha, nói với Lương Ấu Nghi đang bối rối đứng một bên.

"Ngồi đi."

Dường như bị câu nói đột ngột của Lăng Sơ Nam dọa sợ, Lương Ấu Nghi nhịn không được rụt rụt cổ, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha. Có điều vừa ngồi được một nửa lại đột nhiên nhảy dựng lên.

Lăng Sơ Nam cũng chú ý đến hắn, có lẽ vừa rồi bởi vì ngồi xuống quá hấp tấp, cho nên Lương Ấu Nghi không nhìn thấy phía sau hắn là chiếc mũ của cậu, hắn lo lắng nhìn về phía Lăng Sơ Nam.

"Xin... xin lỗi, em không cố ý."

"Không sao đâu." Lăng Sơ Nam đem mũ để qua một bên.

"Ngồi đi."

098: "Ký chủ, sao tui lại cảm thấy hắn có chút kỳ quái?"

Lúc kinh ngạc lúc giật mình, hoàn toàn không giống như tên quỷ hút máu thân vương ưu nhã kiêu ngạo giống như trong cốt truyện. Trong cốt truyện, mặc dù nam chính số 6 là người lên sàn trễ nhất, nhưng năng lực của hắn lại mạnh nhất. Sau này cũng bởi vì hắn, cho nên đám nam chính kia mới đồng ý ở chung với nữ chính.

"Đúng là có chút kỳ quái."

Lăng Sơ Nam đồng ý với ý kiến của 098, sau đó cậu kéo dài giọng.

"Ngươi không cảm thấy..."

098: "Thấy gì cơ?"

Lăng Sơ Nam : "Để ta xác định lại thêm đã."

Thành công khiến 098 tò mò, Lăng Sơ Nam cảm thấy vô cùng mỹ mãn ngồi bên cạnh Lương Ấu Nghi.

"Vừa nãy anh nói điện thoại của anh kêu lên, là chuyện như thế nào?"

Lương Ấu Nghi nhìn điện thoại trong tay, vẻ mặt đầy khó hiểu.

"Điện thoại?"

"Ừ."

Lăng Sơ Nam gật đầu, nhưng không giải thích nhiều, sau đó rất tự nhiên nói.

"Sao anh lại đến khách sạn này?"

"Em cũng không biết nữa. Một tuần trước em đột nhiên tỉnh lại, sau đó vẫn luôn ở đây."

Lương Ấu Nghi rụt rụt người vào trong góc sô pha, cơ thể hắn có chút run rẩy, gương mặt tràn đầy hoảng sợ.

"Em... Em rất sợ hãi."

"Đừng sợ. Anh cứ từ từ nói."

Lăng Sơ Nam vô cùng kiên nhẫn, cậu lấy một chai nước khoáng ra, mở nắp đưa cho hắn.

"Uống nước đi."

Lương Ấu Nghi liếc mắt nhìn Lăng Sơ Nam một cái, sau đó nhận lấy chai nước.

"Cảm ơn anh."

Giống như trước đó chưa từng uống nước bao giờ, hắn uống một ngụm hết nửa chai nước, sau đó thêm một ngụm nữa liền hết sạch. Mãi cho đến khi chai nước không còn giọt nào, hắn mới dừng lại, bóp bóp cái chai, ngượng ngùng nhìn Lăng Sơ Nam.

"Xin... xin lỗi, em chỉ hơi khác mà thôi."

Lăng Sơ Nam lại lấy cho hắn thêm một chai nước, Lương Ấu Nghi có chút do dự, có điều vẫn nhận lấy, ngón tay hắn vuốt ve bao bì bên ngoài, nhưng không lập tức mở nắp ra. Hắn nhìn nhìn cổ Lăng Sơ Nam, nuốt một ngụm nước miếng, sau đó cố gắng dời tầm mắt đi.

"Chuyện là, hình như em đã biến thành quái vật."

"Quái vật?"

Lăng Sơ Nam lặp lại từ này một lần nữa.

"Tại sao lại nói như vậy?"

Lương Ấu Nghi nghĩ nghĩ, một lát sau, dường như hắn đã hạ quyết tâm, nói với Lăng Sơ Nam.

"Em... em phát hiện, em muốn ăn thịt người."

098: "Phì, ký chủ, rõ ràng hắn là quỷ hút máu, tại sao lại muốn ăn thịt người chứ?"

Lăng Sơ Nam: "Có lẽ là bởi vì hắn đem việc hút máu và ăn thịt người đánh đồng với nhau."

Lăng Sơ Nam phân tích, sau đó cậu lại hỏi Lương Ấu Nghi.

"Ăn thịt người?"

"Đúng vậy."

Thấy Lăng Sơ Nam không lộ ra vẻ mặt sợ hãi, Lương Ấu Nghi có chút bình tĩnh, sau đó lại run lại bẩy.

"Mỗi lần em nhìn thấy người khác đều muốn cắn bọn họ, mẹ em nói ăn thịt người khác đều là quái vật."

Nói xong ánh mắt hắn liền tràn đầy hoảng sợ.

"Em... em đã biến thành quái vật."

Sau đó Lương Ấu Nghi không ngừng lặp lại những lời này, giọng nói của hắn tràn đầy bất lực.

"Ký chủ, nam chính số 6 hình như không biết bản thân là quỷ hút máu. Không lẽ hắn đã mất trí nhớ?" 098 suy đoán.

"Trong cốt truyện, lúc hắn lên sân khấu đã là cấp thân vương, nhưng hiện tại năng lượng của hắn không đạt đến cấp thân vương. Có phải hắn đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?"

"Thực ra ta cảm thấy hắn là người xuyên không." Lăng Sơ Nam trả lời.

"Xuyên không?"

098 lập tức phủ định suy đoán này.

"Không thể nào, linh hồn của hắn vẫn là bản thể, nếu là người xuyên không, nhất định tui có thể điều tra ra được."

"Nếu là tự bản thân xuyên vào chính mình, ngươi có thể nhìn ra được sao?" Lăng Sơ Nam hỏi.

"Chuyện này có chút khó, nhưng không phải không nhìn ra được."

098 hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này, nó có chút chần chừ nói.

"Để tui tra thử." Sau đó liền biến mất.

Lăng Sơ Nam cũng không vội vàng, nhìn Lương Ấu Nghi đã có chút bình tĩnh lại, hỏi.

"Em bao nhiêu tuổi rồi?"

Lương Ấu Nghi: "Qua năm nay em sẽ 8 tuổi."

098: "Ký chủ! Tui tra ra rồi! Linh hồn của hắn chỉ là một đứa bé!"

Giọng nói của Lương Ấu Nghi và 098 đồng thời vang lên.

098: "Ký chủ, sao ngài lại nhìn ra được?"

Đúng là quá lợi hại!

Lăng Sơ Nam: "Đoán."

Hiển nhiên 098 không hề tin tưởng lời nói của Lăng Sơ Nam, nó càng thêm sùng bái Lăng Sơ Nam. Ký chủ quả nhiên là ký chủ, suy đoán như thần! Có điều, nó nhìn 'đứa bé' đang vô cùng đáng thương co rút ở góc sô pha.

"Ký chủ, bây giờ phải làm sao?"

"Đưa đi."

—--

Vào ban đêm, nhóm thợ săn quỷ đã luôn quan sát quỷ hút máu thân vương liên tiếp 3 ngày dự định chuẩn bị thu lưới, đột nhiên phát hiện con mồi đã không cánh mà bay.

Một người đàn ông đứng trong căn phòng khách sạn trống rỗng, vẻ mặt có chút miễn cưỡng, cau mày hỏi.

"Sao lại thế này?"

Một người có vóc dáng nhỏ nhắn vội vàng nói.

"Báo cáo lão đại, em và đầu to vẫn luôn quan sát hắn. Chiều nay khi hắn vào phòng vẫn chưa từng ra ngoài."

"Đúng vậy lão đại, không tin anh cứ hỏi mấy anh em ở phòng điều khiển đi, bọn em tuyệt đối không có bỏ bê nhiệm vụ."

Người có vóc dáng to con cũng lên tiếng giải thích, vài người ở phòng điều khiển liên tục gật đầu.

Người đàn ông nọ sờ lên tủ đầu giường có chút quá sạch sẽ.

"Tôi không trách các người, dù sao cũng là quỷ hút máu cấp thân vương, để các người đối phó vẫn có chút khó khăn. Đúng rồi, chiều nay có người nào kỳ lạ đến đây không?"

"Anh hoài nghi hắn có đồng lõa sao?"

Người có vóc dáng nhỏ con hỏi.

"Cũng đúng, dù sao cũng là thân vương, nhất định sẽ có đồng lõa. Có điều, hình như em không nhìn thấy có ai kỳ lạ."

"Không đúng, có một người!"

Vóc dáng to con đánh gãy lời nói của vóc dáng nhỏ con.

"Hôm nay khi em và khỉ con xuống lầu, có nhìn thấy một thiếu niên trẻ khoảng trên dưới 20 tuổi, đội mũ, cậu ta khiến cho em cảm thấy rất kỳ lạ."

"Nói kỹ hơn xem."

Người đàn ông được gọi là lão đại nói.

"Thì là..."

Vóc dáng to con trầm ngâm vài giây, gian nan nghĩ ra từ để miêu tả, hơn nửa ngày mới nói.

"Cậu ta quá đẹp."

Mọi người im lặng vài giây, sau đó liền cười vang.

"Ha ha ha ha ha...."

"Đây là câu nói buồn cười nhất mà tôi nghe trong năm nay, ha ha ha!"

"Đầu to, cậu trở nên hài hước như vậy từ lúc nào thế?"

.....

"Được rồi."

Người đàn ông trầm giọng nói.

"Yên lặng đi."

Tiếng cười đột nhiên im bặt, người đàn ông nhìn về phía vóc dáng to con đang đỏ bừng mặt.

"Cậu nói tiếp đi, còn gì nữa?"

"Tôi... tôi chỉ chú ý đến gương mặt của cậu ta."

Vóc dáng to con ấp úng nói.

"Hình dung cụ thể một chút."

"Thì là... Ai da, thì là vô cùng đẹp."

Vóc dáng to con có chút sốt ruột.

"Em dám đảm bảo, cho dù bao gồm tất cả các quỷ hút máu khác thì cậu ta cũng là người có gương mặt nổi bật nhất. Không tin các người có thể hỏi khỉ con một chút, cậu ấy đi cùng với tôi."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Vóc dáng nhỏ con gật đầu, sau đó hắn hơi nghiêng đầu.

"À đúng rồi, lúc ấy em có chú ý, vành nón bên trái của cậu ta có một nửa hoa văn hình mây, cảm giác có chút quen mắt, nhưng mà em không nhớ đã từng gặp ở đâu."

Người đàn ông lại nhìn về phía mấy người vốn dĩ ở phòng điều khiển.

Bọn họ vội vàng nói: "Lão đại, cậu ta vẫn luôn đội mũ, bọn em không thấy rõ gương mặt của cậu ta."

"Để em đi hỏi tiếp tân khách sạn một chút."

Vóc dáng nhỏ con nhanh chóng chạy ra cửa, một láy sau đã quay trở lại.

"Tin tức ra vào đã bị xóa sạch, có điều lễ tân đã xem thẻ căn cước của cậu ta, cô ấy nói trên đó có viết là người của Thanh thành, nhưng tên của cậu ta em có hỏi như thế nào cô ấy cũng không nói."

"Ừ, tôi biết rồi. Mấy ngày nay mọi người đã vất vả, nghỉ ngơi hai ngày đi, quay về nghỉ ngơi được rồi."

Sau khi tất cả mọi người đã rời đi, người đàn ông mới vươn tay xoa xoa huyệt Thái Dương, sau đó cầm lấy điện thoại.

Bên kia điện thoại kêu một tiếng, sau đó một giọng nam bình tĩnh truyền đến.

"Đội trưởng Long."

"Giúp tôi điều tra một chút, người họ Thư 19 năm trước hiện tại đang ở đâu."

Dừng một chút, hắn mới nói thêm.

"Đặc biệt điều tra ở Thanh thành."

"Được."

—--

"Ký chủ, có người điều tra thân phận của ngài."

098 để sớm điều tra từ ngữ mấu chốt trên mạng lập tức phát hiện khác thường, nó theo ngọn nguồn điều tra qua đó.

"Hình như là người của chính phủ."

"Không sao."

Lăng Sơ Nam trả lời, sau đó nhìn về phía Lương Ấu Nghi đang ngồi trên ghế phụ sờ đông sờ tây.

"Đừng đưa tay ra ngoài."

Lương Ấu Nghi vội vàng rút tay về, bày ra bộ dạng đã làm sai.

"Xin lỗi."

Vừa trở lại trang viên, Viên Tòng Thư đã sớm cảm nhận được việc Lăng Sơ Nam trở về, lập tức chờ ở cửa, xe vừa dừng lại y liền vội vàng đi đến.

"Bảo bối, em đã quay về."

Sau đó y lại nhìn về phía Lương Ấu Nghi ngồi trên ghế phụ, đang tò mò nhìn xung quanh, nụ cười lập tức trở nên phai nhạt.

"Sao cậu lại đến đây?"

"Xin... xin chào."

Lương Ấu Nghi bị khí thế của Viên Tòng Thư dọa sợ, co rúm người lại nói.

"Em tên là Lương Ấu Nghi, anh Nhất Hành kêu em đến đây. Anh ấy nói đi theo anh ấy là có thể ăn no."

"Lương Ấu Nghi?"

Viên Tòng Thư nhíu mày.

"Cậu đổi tên từ khi nào vậy?"

Đối với những thân vương dưới trướng, Viên Tòng Thư đều biết tên.

"Tên... tên của em vẫn luôn như vậy mà."

Lương Ấu Nghi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lăng Sơ Nam, vẻ mặt nhìn qua vô cùng bối rối, chỉ thiếu điều rơi nước mắt.

"Cậu ấy là bạn của em, em mời cậu ấy đến làm khách."

Lăng Sơ Nam chen vào nói.

"Có vấn đề gì sao?"

"Không có, không có vấn đề gì cả."

Nghe thấy Lăng Sơ Nam nói chuyện, gương mặt của Viên Tòng Thư lập tức trở nên tươi cười.

"Bảo bối muốn mời ai về cũng được cả."

098: Xì, chân chó."



Chương 129