Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 129

Chương 129

Edit: YuTuyTien

Quỷ hút máu ngoại trừ hút máu của con người và đồng loại, còn có một loại thức ăn khác vô cùng thưa thớt nhưng rất trân quý, có điều trong trang viên của Viên Tòng Thư lại có không ít.

Nhóm huyết tộc gọi nó là huyết quả, hình dạng giống với quả nho. Cho nên lần đầu tiên Lăng Sơ Nam nhìn thấy chúng, còn tưởng rằng trang viên có trồng một vườn nho.

Sau khi đã ăn no nê, cuối cùng Lương Ấu Nghi cũng kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.

"Em còn nhớ tối đó trước khi đi ngủ, mẹ của em còn kêu em đọc một đoạn thơ cổ, nói là bài tập của ngày hôm sau.Có điều sáng hôm sau khi em tỉnh lại liền nằm trong căn phòng kỳ quái đó. Em phát hiện em rất đói bụng, muốn ăn gì đó, nhưng em chỉ muốn ăn thịt người. Em cảm thấy em đã biến thành quái vật, em rất sợ hãi."

Nói xong hắn liền cuộn thành một đoàn, nước mắt lách tách rơi xuống, hắn vừa khóc vừa tiếp tục đứt quãng nói.

"Sau đó vì quá đói bụng, em liền muốn tìm đồ ăn, rồi đυ.ng phải anh Nhất Hành."

Mặc dù đầu óc của Lương Ấu Nghi vẫn còn nhỏ, nhưng hình dạng hiện tại của hắn lại là một người đàn ông đã thành niên, cho dù gương mặt của hắn rất đẹp, nhưng với bộ dạng khóc lóc nước mắt nước mũi vẫn đánh sâu vào ánh mắt của người khác.

Từ lời nói của hắn, hiển nhiên hắn hoàn toàn không phát hiện ra những thợ săn quỷ đang giám sát mình, cũng không biết bản thân đã bước qua Quỷ Môn Quan một chuyến.

Đương nhiên Lăng Sơ Nam sẽ không nói với hắn chuyện này, có điều dường như Lương Ấu Nghi chỉ biết đến Lăng Sơ Nam, gần như cậu ở nơi nào hắn liền đi theo đến đó, ngay cả khi buổi tối Lăng Sơ Nam đi ngủ, hắn cũng lặng lẽ đi vào phòng ngồi ở một góc nhìn cậu, mới thấy an tâm.

Đối với chuyện này, người cảm thấy bị ảnh hưởng đến phúc lợi cá nhân nghiêm trọng nhất đương nhiên là Viên Tòng Thư, nhưng y lại ngại Lương Ấu Nghi là khách của Lăng Sơ Nam, cho nên ngay cả một câu nặng lời cũng không dám nói.

Ba ngày sau, quản gia tạm thời của trang viên là Viên Thất cuối cùng cũng không chịu đựng nổi, liên tục tag Viên Cửu ở trong nhóm chat.

A Thất: Tiêu Cửu! Cứu mạng! Khi nào cậu mới quay về?

A Tam, Thập Nhất, Thập Ngũ: Xảy ra chuyện gì vậy? A Thất, không phải cậu đang làm việc ở chỗ hoàng hay sao? Chọc hoàng tức giận à?

A Thất: Đừng có nói bậy, tôi làm rất tốt đấy. A Cửu! A Cửu, cậu mau ra đây, tôi biết cậu là một tên thích nhìn trộm!

A Cửu: Sao tôi lại thích nhìn trộm? Bình thường tôi thật sự không có thời gian xem tin nhắn, cậu không biết nhắn tin riêng hay sao? Không thì gọi điện thoại chứ.

A Thất: Không có chuyện gì mà chúng ta không thể nói với mọi người, nhắn tin riêng làm cái gì? Hơn nữa tiền gọi điện thoại xuyên quốc tế rất đắt, cậu không tiếc tiền điện thoại nhưng tôi rất tiếc đấy.

A Cửu: Xì, tên quỷ hẹp hòi. Nói đi, có chuyện gì muốn tìm bổn thiếu gia xinh đẹp như hoa này? Mau lên, tôi rất bận đấy.

A Thất: Cậu tự khen bản thân như vậy có thấy xấu hổ hay không? Tôi thấy cậu rất giống yêu tinh, gương mặt kiều diễm như vậy, đúng là kỳ lạ.

A Cửu: Ha hả, cậu ghen tị tôi xinh đẹp thì cứ nói thẳng ra. Có điều hình như vừa nãy cậu có việc muốn tìm tôi giúp đỡ nhỉ, hiện tại tâm tình của tôi không tốt, xin phép offline, tạm biệt.

A Thất: A a, Tiểu Cửu, cậu đừng đi mà! Xin lỗi! Tôi xin lỗi cậu được chưa! Cậu mau quay lại đi.

A Thất: Tiểu Cửu? Tiểu Cửu, cậu còn ở đó không? @ A Cửu

A Thất: Tiểu Cửu, tôi thực sự không còn cách nào nữa rồi. Ba ngày trước, kể từ khi điện hạ đem Lương thân vương quay về, hoàng liền trở nên kỳ quái. Cậu không biết đâu, tôi vừa mới bị ngài ấy phạt đến vườn nuôi bồ câu hát ba giờ liền, ai da bây giờ giọng của tôi đều sắp tắt đến nơi. Đúng rồi, hiện tại không biết tại sao Lương thân vương lại đổi tên thành Lương Ấu Nghi, ngài ấy cũng kỳ kỳ quái quái, trở thành một tên dính người, ngày nào cũng đi theo phía sau điện hạ.

Nói đến đây Viên Thất liền gửi một loạt icon khóc lóc.

A Bát: Hoàng thích điện hạ như vậy, nhất định là đang ghen tị.

Lão đại: Sao lại như thế? Hoàng ghen thì có thể hiểu, nhưng tại sao Lương thân vương lại đổi tên? Tôi nhớ Lương Ấu Nghi là tên của ngài ấy khi vẫn còn là nhân loại mà.

A Thập: Hát cho bồ câu nghe, ha ha ha! A Thất, cậu có khiến bồ câu bị sợ đến nỗi ngất đi hay không?

A Thất: Các người có còn tấm lòng bao dung hay không hả? Tiểu Cửu, Tiểu Cửu đâu rồi? Cậu mau ra đây, mau nói cho tôi biết khi nào thì cậu quay về. Tôi muốn từ chức!

A Cửu: Tối mai.

A Thất: Tốt quá rồi, tốt quá rồi! Tối mai tôi sẽ đến sân bay đón cậu.

A Thất: Ai da, hoàng gọi tôi rồi, hy vọng lần này sẽ không kêu tôi dọn phân và tắm rửa cho heo. Lần sau gặp lại.

Lúc này Lăng Sơ Nam cũng đang đọc tin nhắn trong nhóm, cậu ôm bụng không ngừng cười to.

"Ha ha ha... Không được rồi, 098, tại sao Viên Tòng Thư lại đáng yêu đến như vậy? Hát cho bồ câu nghe? Ha ha... tắm cho heo, ha ha ha...."

098: "....." Còn không phải là do hai ngày nay bị ngài và Lương Ấu Nghi dồn ép, mà xô giấm bị đổ không có chỗ nào phát tiết hay sao?

Nửa đêm ngày hôm sau, quả nhiên Viên Thất giống như lời hắn nói đến sân bay đón Viên Cửu, kế tiếp cấp cho Viên Cửu một ánh mắt tự cầu phúc, sau đó lập tức gấp không chờ nổi suốt đêm rời khỏi trang viên mà hắn đã từng rất muốn đến.

Viên Cửu không thể hiểu nổi đứng ở bên cạnh chiếc xe.

"Cái tên bủn xỉn kia ngay cả xe cũng quên lấy theo." Xem ra quả thật đã bị hành hạ không nhẹ.

Sáng sớm hôm sau, cuối cùng Viên Cửu cũng gặp được nhân vật chính đã hại Viên Thất không nhẹ mà cậu ta đã nhắc đến.

Viên Tòng Thư đi ở phía trước, trên tay xách theo ba lô cho Lăng Sơ Nam, Lăng Sơ Nam đi ở phía sau một chút, cuối cùng là Lương Ấu Nghi đang nhắm mắt theo đuôi cậu. Dường như nhìn thấy được người sống, Lương Ấu Nghi có chút sợ hãi, vươn tay nắm chặt góc áo của Lăng Sơ Nam. Viên Tòng Thư đi ở phía trước giống như có thêm một đôi mắt ở sau đầu, đột nhiên quay lại nhìn Lương Ấu Nghi một cái.

Lương Ấu Nghi như bị điện giật, buông tay ra, nước mắt đảo quanh hốc mắt đầy ủy khuất.

Mấy ngày nay Lăng Sơ Nam đã sớm quen với hình thức ở chung của hai người họ, cậu nhìn về phía Viên Cửu đang đứng dưới bậc thang.

"Viên Cửu, anh đã quay về rồi à."

Viên Cửu thu hồi biểu tình trợn mắt há mồm, cung kính cúi đầu hành lễ.

"Thuộc hạ xin chào hoàng, điện hạ."

Dừng một chút, hắn mới nói thêm.

"Chào Lương thân vương."

Lương Ấu Nghi tò mò nhô đầu ra, vô cùng hiếm thấy nở một nụ cười với Viên Cửu.

"Quay về rất đúng lúc."

Viên Tòng Thư xách tên thân vương đang trốn ở phía sau Lăng Sơ Nam ra.

"Giao tên này cho cậu, trông chừng cho tốt."

Viên Cửu nhìn chằm chằm vẻ mặt hoảng hốt của Lương Ấu Nghi, sau đó vươn tay nắm lấy cổ áo của hắn.

"Vâng thưa hoàng."

"Không! Em muốn đi theo anh Nhất Hành."

Lương Ấu Nghi biết bản thân sắp bị vứt bỏ, lập tức bắt đầu giãy giụa, một bên giãy giụa một bên năn nỉ.

"Anh Nhất Hành, anh đừng bỏ rơi em mà, em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh."

Lăng Sơ Nam một bên cài dây an toàn, một bên hỏi.

"Có phải Viên Cửu có thù oán với Lương Ấu Nghi hay không?"

"Có một chút mâu thuẫn."

Viên Tòng Thư nhẹ nhàng nói, thấy ánh mắt tò mò của Lăng Sơ Nam, y tiếp tục nói.

"Nghe nói 200 năm trước Lương thân vương và Viên Cửu cùng coi trọng một con mồi, kết quả Lương thân vương giành được, Viên Cửu không phục tìm hắn nói chuyện, sau đó hai người đánh nhau, cậu ta đương nhiên không phải là đối thủ của Lương thân vương. Kết quả hình như là Viên Cửu bị Lương thân vương 'làm'."

098: "....Đúng là một tin tức chấn động."

Điểm chú ý của Lăng Sơ Nam lại không phải là tin tức chấn động đó, cậu quay đầu lại hỏi.

"Sao anh lại biết rõ đến như vậy?"

Viên Tòng Thư nhẹ nhàng khụ một tiếng.

"Em cũng biết đấy, sống lâu rồi cũng khó tránh khỏi việc nhàm chán."

Lăng Sơ Nam: "Cho nên anh mới kêu Viên Thất đi tắm cho heo?"

Viên Tòng Thư: "....." Công tác bảo mật của y rất tốt mà, rốt cuộc là ai đã tiết lộ tin tức ra ngoài?

Thân là quản gia chuyên dụng của huyết hoàng, quả nhiên Viên Cửu không hề làm Viên Tòng Thư thất vọng. Ban đêm, trong phòng cuối cùng cũng trở nên yên ắng, Viên Tòng Thư lại lần nữa bò lên giường của Lăng Sơ Nam.

Một tuần rất nhanh đã trôi qua, trong khoảng thời gian này, mặc kệ là ở chỗ nào đều có thể nghe thấy tin tức về Nhiễm Phong Lâm. Cách buổi biểu diễn chỉ còn 3 ngày, không ít người đam mê ca nhạc đã tụ tập ở trung tâm quảng trường bên ngoài sân vận động Giang thành, bọn họ lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào mỗi một người đi trên đường, vì để quan sát thần tượng của mình nhiều hơn một chút, có không ít người thậm chí đã ngủ ngay ở quảng trường, những bác gái hay nhảy múa ở quảng trường đã kêu gọi đội quản lý đến xua đuổi rất nhiều lần nhưng cũng không có hiệu quả, thậm chí cũng không giải quyết được gì.

Chiều thứ sáu, bên ngoài cổng trường đại học Giang thành, sinh viên người đến người đi, Tô Tử Kỳ kéo theo Trương Vân Nhã nói tạm biệt với Lăng Sơ Nam.

"Nhất Hành, chiều ngày mai gặp ở trung tâm quảng trường, anh nhất định đừng đến muộn đấy!"

Lăng Sơ Nam gật đầu: "Được."

Hiển nhiên Tô Tử Kỳ vẫn không yên tâm, còn muốn nói thêm Trương Vân Nhã đã xoa xoa đầu cô ta.

"Được rồin mau đi thôi, trể chút nữa ông chủ bán cá viên sẽ bán hết cá cho người khác đấy."

"A a, mau đi thôi, không kịp nữa rồi!"

Tô Tử Kỳ vừa nghe vậy liền kéo Trương Vân Nhã chạy đi, chưa được vài bước đã quay đầu lại hỏi.

"Nhất Hành, anh thật sự không muốn đi ăn cá viên với bọn em hay sao?"

"Không được rồi."

Lăng Sơ Nam chỉ chỉ về phía Viên Tòng Thư đang xuống xe ở cách đây không xa.

"Hai người mau đi đi."

Nhìn thấy Viên Tòng Thư, Trương Vân Nhã có chút muốn nói lại thôi, sau đó bị Tô Tử Kỳ vô tâm vô phế kéo đi.

Thừa dịp Viên Tòng Thư vẫn chưa đến đây, 098 nhanh chóng thông báo tin tức bản thân vừa mới phát hiện.

"Ký chủ, tui phát hiện mỗi lần Trương Vân Nhã nhìn thấy ngài và Viên Tòng Thư ở bên nhau đều có chút kỳ quái."

Lăng Sơ Nam không hề để bụng.

"Có lẽ cô ấy cho rằng ta đang bị bảo dưỡng."

098: "....." Bị bảo dưỡng còn có được đãi ngộ như thế này sao? Nếu thế nó cũng muốn.

—--

Ngày hôm sau, Lăng Sơ Nam đang ngủ đột nhiên tỉnh dậy, lúc này điện thoại của cậu sáng lên, là một cuộc gọi từ người lạ.

098: "Ký chủ, hiện tại Chính phủ đang mã hóa điện thoại, người nắm giữ thông tin chính là đội trưởng của đội thợ săn quỷ, ngài phải cẩn thận."

Ý của nó đương nhiên là tốt nhất Lăng Sơ Nam đừng để ý đến, sau đó Lăng Sơ Nam liền nhận điện thoại.

Lúc Lăng Sơ Nam xuống lầu, Viên Cửu đang tưới nước cho hoa nguyệt quý trong vườn, Lương Ấu Nghi ngồi xổm bên cạnh đào đào đất. Đột nhiên hắn phát hiện một con đom đóm, ánh mắt nhất thời sáng lên, chóp mũi cũng kề sát vào cánh hoa, ngay cả khi Lăng Sơ Nam đã đến bên cạnh, hắn cũng không hề phát hiện.

Thấy Lăng Sơ Nam đến, Viên Cửu vội vàng buông bình nước xuống, cung kính nói.

"Chào buổi sáng điện hạ."

Lương Ấu Nghi nghiêng đầu nhìn về phía Viên Cửu, ngón tay chạm vào bên môi.

"Suỵt! Anh quấy rầy nó đấy."

Lúc này Lương Ấu Nghi mới nhìn thấy Lăng Sơ Nam, ánh mắt sáng lên, lập tức đứng dậy, sau đó theo bản năng nhìn xung quanh một chút, không phát hiện ra tung tích của Viên Tòng Thư, hắn liền vui vẻ ra mặt, nhào về phía Lăng Sơ Nam. Kết quả vừa đi được một nửa, đã bị nhấc lên không trung, Lương Ấu Nghi một bên giãy giụa một bên quát người phía sau.

"Anh buông tôi ra, buông tôi ra!"

Gương mặt của Viên Cửu không hề có cảm xúc, nắm lấy cổ áo của Lương Ấu Nghi.

"Câm miệng, nếu không ngày mai không được ăn cơm!"

Lời nói của Viên Cửu rất có hiệu quả, Lương Ấu Nghi mếu máo, cũng thực sự không hề động đậy, đầy ý khuất nhìn về phía Lăng Sơ Nam.

Đương nhiên Lăng Sơ Nam cứ vậy mà xem nhẹ biểu tình của Lương Ấu Nghi.

"Xem ra hai người các cậu ở chung rất tốt."

"Đã để điện hạ chê cười rồi."

Viên Cửu ném Lương Ấu Nghi qua một bên, trừng mắt nhìn hắn một cái. Lương Ấu Nghi nhanh chóng ngoan ngoãn, ánh mắt đầy đáng thương nhìn về phía Lăng Sơ Nam, sau đó thấy Viên Cửu lại nhìn qua, lập thức cúi đầu. Thấy hắn cuối cùng đã yên tĩnh, Viên Cửu mới tiếp tục nói.

"Điện hạ, vừa nãy hoàng có việc gấp ra ngoài, ngài ấy nói giữa trưa sẽ quay về."

Lăng Sơ Nam gật đầu.

"Tôi muốn ra ngoài một chuyến, đến chiều sẽ quay lại."

098 nghe cậu nói liền có chút sốt ruột.

"Ký chủ, ngài thật sự muốn đến gặp hắn sao? Nói không chừng đó là một cái bẫy đấy."

—--

Editor:

Hôm qua nhà có đám he he... Chứ tui hong hề trốn.