Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 117

Chương 117

Edit : YuTuyTien

Theo như kế hoạch của Lăng Sơ Nam, cậu sẽ bỏ nhà ra đi, có điều so với kế hoạch ban đầu của cậu phải chậm hơn một tháng. Nguyên nhân là...

"098, huyết tộc cũng có gen giống cự long à?"

Lăng Sơ Nam xoa xoa phần eo vẫn còn chút nhức mỏi. Mặc dù năng lực khôi phục của cơ thể hoàn toàn không có vấn đề, nhưng tưởng tượng đến tư thế trên giường của người nọ, hai chân của cậu vẫn có chút nhũn ra.

"Ký chủ, tui tin là do y gặp được ngài mới biến thành như vậy."

098 giã đúng chỗ ngứa khen ngợi.

"Có điều ký chủ, ngài xác định cứ như vậy mà đi y sẽ không đuổi theo sao?"

Sau khi huyết tộc kết thành bạn đời, lúc nào cũng có thể cảm ứng được nơi ở của đối phương. Nếu đã như vậy, 098 hoàn toàn không biết ý nghĩa của việc bỏ nhà đi trốn mà Lăng Sơ Nam nói.

Lăng Sơ Nam: "Ta dám cam đoan, trong vòng một tháng, y sẽ không đến tìm ta."

Nhớ đến tờ giấy nhỏ Lăng Sơ Nam để lại trước khi đi, 098 không còn lời gì để nói.

Có điều Viên Tòng Thư không ngờ rằng bản thân chỉ mở một cuộc họp video ngắn gọn mà bảo bối nhà mình đã thần không biết quỷ không hay rời đi, hơn nữa y hoàn toàn không cảm ứng được vị trí của đối phương, chỉ tìm được một mảnh giấy nhỏ ở trong phòng, bên trên viết một câu ngắn gọn --- Em muốn ra ngoài giải sầu, tạm thời không muốn nhìn thấy anh.

Viên Tòng Thư đem dòng chữ kia đọc lại một lần nữa, trên mặt không có biểu tình gì, cuối cùng thở dài một cái, cẩn thận cất tờ giấy kia đi.

Qủy hút máu cấp trưởng lão quản lý dàn dây nho trong trang viên bị gọi đến, vội vã chạy tới.

"Hoàng, xin hỏi ngài có gì phân phó?"

Màn chắn của Lăng Sơ Nam cũng không duy trì quá lâu, sau đó vô cùng thoải mái bại lộ tung tích của mình. Có điều y như cậu đã dự liệu, người nọ không hề đuổi đến, mà xuất hiện lại là tên quỷ hút máu cấp trưởng lão có gương mặt yêu mị kia. Có điều thấy hắn không hề hiện thân, Lăng Sơ Nam cũng trực tiếp làm bộ như không phát hiện ra.

Đại học Thánh Nguyên là trường đại học có mức độ nổi tiếng số một số hai trong nước. Khi đến Giang Thành, Tô Tử Kỳ và Thư Nhất Hành đều là sinh viên năm nhất của năm nay. Có điều vì Lăng Sơ Nam xin nghỉ hai tháng, đây vẫn là lần đầu tiên cậu xuất hiện ở trường, mà lúc này Tô Tử Kỳ đã trở thành hoa khôi nổi tiếng nhất trường.

Lăng Sơ Nam quay lại trường học báo danh với thầy, sau đó xách cặp đến lớp học.

Mỗi lớp có 30 học sinh, những người đi học đều là bốn lớp có cùng chuyên ngành đến nghe giảng. Vì là sinh viên năm nhất, cho nên rất ít người trốn học, lúc này đang trong tiết học, bậc thang ở hội trường vang lên tiếng ồn ào.

Lăng Sơ Nam nhìn thời khóa biểu, tự nhiên đi vào lớp học.

Có người sinh ra đã là vật phát sáng. Ngay khi cậu bước vào lớp học, lớp học vừa nãy còn đang ồn ào nhốn nháo lập tức lặng ngắt như tờ.

Cơ thể hiện tại của Lăng Sơ Nam vốn có gương mặt vô cùng nổi bật. Trước khi trở thành huyết tộc có khí chất như anh trai nhà bên. Sau khi trở thành huyết tộc, đặc biệt còn kế thừa hạch tâm của Huyết Hoàng Viên Tòng Thư, sau đó liền nhiễm một loại khí tràng đặc biệt của huyết tộc, cho dù cậu đã cố gắng khắc chế, nhưng người ngoài nhìn vào vẫn thấy một khí chất rất đặc biệt. Cũng khó trách đám học sinh này lại khϊếp sợ.

Sau hai giây, một giọng nữ phá vỡ sự yên lặng.

"Này... Bạn học, cậu đến tìm người à?"

"Xin chào, tớ là sinh viên năm nhất khoa tài chính Thư Nhất Hành, hai tháng trước tớ có chút việc không thể đi học nên xin nghỉ, hôm nay vừa đi học lại." Lăng Sơ Nam mỉm cười trả lời.

"Gì cơ? Cậu ta chính là người thần bí mà hai tháng đầu không lộ mặt sao?"

"Đẹp trai như vậy à. Vốn dĩ nữ sinh của khoa chúng ta đã khá ít, vậy mà còn có một đại soái ca đến học, đúng là không công bằng mà. Xong rồi, anh đây có lẽ phải độc thân bốn năm."

"Tôi còn nghĩ ai lại lười biếng như vậy, vừa khai giảng liền xin nghỉ học. Có điều bây giờ thấy người đó đẹp trai như vậy, tôi liền tha thứ. Tôi quyết định từ hôm nay trở đi nam thần của tôi sẽ đổi người! Địa vị của Dương Minh Hiên trong lòng tôi bị giảm xuống một đơn vị, đổi thành Thư Nhất Hành. Có điều không biết có thể xin phương thức liên lạc của cậu ấy hay không nữa?"

"Thôi đi, Trương Thúy Hoa, lấy bộ dạng này của cậu không chừng qua đó liền ngoại soái ca người ta hôn mê."

"Ha ha ha...." Mọi người đều cười vang.

Nghe thấy đề tài thảo luận của mọi người, Lăng Sơ Nam buông cặp xuống, cảm thán một câu.

"Đại học thật tốt a."

098: "Ký chủ, người tên Dương Minh Hiên mà nữ sinh kia nhắc đến hình như là tên của một trong những nam chính. Hơn nữa.... Không phải trước đây chúng ta từng làm nhiệm vụ trường học rồi sao?"

"Này không giống vậy. Thế giới nhiệm vụ đầu tiên ngươi nói là vườn trường, kết quả lại biến thành mạt thế. Sau đó có một lần ta cũng đến trường, nhưng lại không phải là đại học."

Lăng Sơ Nam nghiêm túc thảo luận với 098.

"Cho nên đây hẳn là lần đầu tiên ta chân chính tự mình học đại học. Ừm. Hy vọng có thể tốt nghiệp."

Lúc còn ở thế giới vốn dĩ của cậu, mặc dù nhận được không ít bằng cấp và giấy khen, nhưng đều là ở nhà tự học rồi đến trường thi, chưa từng trải nghiệm qua cuộc sống trong trường học.

098 nghĩ nghĩ, cuối cùng đồng ý với quan điểm của Lăng Sơ Nam. Có điều đối với vấn đề có thể tốt nghiệp hay không này, nó cũng không quá đảm bảo. Bởi vì bên trong cốt truyện, tình tiết sẽ tiến hành đến ba năm sau, khi đó nữ chính đã bị những bạch mã hoàng tử quỷ hút máu đưa ra nước ngoài, bắt đầu cuộc sống hạnh phúc bên trong lâu đài.

Ngay khi nhóm học sinh định đến làm quen với Lăng Sơ Nam, chuông vào tiết liền vang lên, Lăng Sơ Nam chọn một vị trí đầu bàn ngồi xuống, mọi người lưu luyến không rời quay về chỗ ngồi, tầm mắt vẫn dàn vào cái ót của Lăng Sơ Nam.

"Soái ca đúng là soái ca, ngay cả cái ót cũng đẹp hơn người khác."

Nữ sinh tên Trương Thúy Hoa có gương mặt chữ điền, người béo tròn hoa si nói. Không biết cô ấy làm như thế nào mà giọng nói giống như sắp tràn ra nước.

Lăng Sơ Nam nghiên đầu nhìn về phía sau Trương Thúy Hoa, lộ ra một nụ cười với cô ấy.

"A!!!!!"

Trương Thúy Hoa liền hét chói tai, lấy tay che gương mặt đỏ bừng, ngay cả tàn nhang cũng sáng lấp lánh.

"Bạn học Trương Thúy Hoa!"

Thầy giáo đeo kính đứng trên bục giảng run run ria mép, đen mặt kêu lên một tiếng.

"Cô lên đây trả lời câu này cho tôi."

Sau khi tan học, vì Lăng Sơ Nam cách cánh cửa rất gần, hai ba bước đã chạy khỏi lớp học, nhanh chóng thoát khỏi đám bạn học như hổ rình mồi.

"Ký chủ, hiện tại ngài định đi đâu?" 098 hỏi.

"Hiện tại cách khai giảng hai tháng, ngày mai chính là cuối tuần, hôm nay nam chính sẽ hẹn nữ chính ngày mai đi xem phim, sau đó trên đường về cắn cô ta."

Lăng Sơ Nam vác cặp lên vai trái, chậm rãi nói.

"Cho nên ngài định ngăn cản nữ chính đồng ý lời mời sao?"

098 hưng phấn hỏi.

"Nếu như vậy nữ chính sẽ không bị Dương Minh Hiên mê hoặc. Ký chủ, ngài đúng là quá thông minh."

Đối với cách nói của 098, Lăng Sơ Nam không tỏ ý kiến.

Tô Tử Kỳ ở thư viện bị Dương Minh Hiên gọi lại.

Từ lúc lên đại học đến nay, Tô Tử Kỳ đối với đàn anh vẫn luôn quan tâm chăm sóc mình rất cảm kích, cho nên khi nghe thấy đối phương hẹn cô ta ngày mai cùng nhau đi xem phim, cô ta chỉ suy nghĩ một chút liền đồng ý.

Nhìn vẻ mặt tươi cười của nam chính thứ hai khi rời đi, 098 liền không hiểu.

"Ký chủ, không phải ngài muốn ngăn nữ chính đồng ý sao?"

Lăng Sơ Nam đừng ở cửa thư viện hỏi ngược lại.

"Ta nói muốn ngăn cản cô ta lúc nào?"

098: "....." Được rồi, mọi chuyện đều là do nó tự đoán mò.

Đang lúc 098 cho rằng ký chủ nhà mình sẽ không hành động gì nữa, đột nhiên Lăng Sơ Nam lại nhanh chân đuổi theo Tô Tử Kỳ.

"Tiểu Kỳ."

"Nhất Hành!"

Tô Tử Kỳ kinh hỷ quay đầu lại, nhìn thấy Lăng Sơ Nam, lập tức nhào vào lòng cậu.

"Anh quay về rồi!"

"Ừ, anh về rồi."

Lăng Sơ Nam xoa xoa mái tóc của Tô Tử Kỳ.

Bả vai Tô Tử Kỳ hơi run rẩy, giọng nói trở nên có chút nghẹn ngào.

"Hai tháng nay anh đã đi đâu? Không phải nói chỉ đi một tháng thôi à? Sao anh lại không liên lạc với em? Anh có biết em rất lo cho anh hay không?"

"Xin lỗi, đột nhiên có chút chuyện cho nên không kịp báo với em."

Lăng Sơ Nam ôm lại Tô Tử Kỳ một chút.

"Đúng rồi, nam sinh vừa nãy là bạn trai của em à?"

"Không... không phải."

Tô Tử Kỳ lập tức quên cảm giác buồn bã vừa rồi, đỏ mặt phủ nhận, sau đó giải thích.

"Em với anh ấy chỉ là quan hệ bạn học bình thường thôi, thân thiết là bởi vì lúc khai giảng anh ấy đã trợ giúp em rất nhiều chuyện."

"Ha ha, được rồi, anh tin em."

Lăng Sơ Nam cười nói.

"Ngày mai anh phải về nhà một chuyến, dọn dẹp vài đồ vật, em có muốn cùng anh trở về hay không?"

"Được chứ được chứ."

Tô Tử Kỳ vui vẻ nói, sau đó đột nhiên nhớ đến chuyện gì, cau mày.

"Nhưng mà vừa nãy em đã đồng ý đi xem phim với anh ấy vào ngày mai, như vậy có phải không tốt lắm hay không?"

"Không sao đâu, em đưa số điện thoại của cậu ấy cho anh, anh giúp em nói với cậu ấy."

Lăng Sơ Nam cười vô cùng ôn nhu.

"Vâng, vậy làm phiền anh."

Tô Tử Kỳ lấy điện thoại ra, đưa dãy số cho Lăng Sơ Nam.

Nhìn tiểu bạch thỏ đơn thuần vô cùng vui vẻ mắc mưu, 098 đồng dạng bị sự thiên chân của mình xúc phạm đến, từ bỏ hành vi thiểu năng trí tuệ như suy đoán việc làm của ký chủ.

Lăng Sơ Nam đơn giản nói chuyện với Tô Tử Kỳ vài câu, hẹn thời gian gặp nhau vào sáng sớm ngày mai mới tách ra. Lúc cuối Tô Tử Kỳ còn không quên nhắc nhở Lăng Sơ Nam một câu, nhờ cậu giúp cô ta nói một câu xin lỗi với Dương Minh Hiên.

Lăng Sơ Nam mỉm cười nói tạm biệt với Tô Tử Kỳ, sau đó đi về phía cổng trường học, lúc đi ngang qua hoa viên yên tĩnh, cậu đột nhiên quay đầu lại, tầm mắt đối diện với ánh nhìn kinh hoảng chưa kịp trốn đi của người theo dõi.

"Cậu là Trương Thúy Hoa, có đúng không?"

"Xin... xim chào, bạn.. bạn học Thư."

Thấy hành tung đã bị phát hiện, Trương Thúy Hoa đỏ mặt đứng lại, ngón tay bụ bẫm kéo kéo góc áo.

"Xin... xin lỗi. Tớ không cố ý theo dõi cậu đâu. Tớ... khi nãy tớ chỉ nhìn thấy cậu ở thư viện, cho nên muốn xin số điện thoại của cậu."

"Được."

"Đương nhiên nếu cậu không muốn cho cũng không sao cả, dù sao thì chúng ta chỉ mới quen biết, sau này..."

Đột nhiên Trương Thúy Hoa ý thức được vừa nãy Lăng Sơ Nam đã nói gì, liền há to miệng, kinh ngạc kêu lên.

"Gì cơ? Cậu đồng ý?!"

Lăng Sơ Nam dứt khoát lấy một quyển tập từ trong cawpk ra, viết một dãy số lên trên đó, sau đó xé tờ giấy kia đưa cho Trương Thúy Hoa.

"Đây là số điện thoại của tôi."

"Cảm ơn, cảm ơn."

Nữ sinh cầm tờ giấy, giống như nhận được một vật bảo vô cùng quý hiếm, cẩn thận đến nỗi ngay cả gấp lại cũng không dám niết chặt.

"Tớ muốn nhờ cậu giúp một chuyện." Lăng Sơ Nam nói.

"Cậu cứ nói đi." Trong lòng Trương Thúy Hoa đang nở rộ.

Lăng Sơ Nam nói với Trương Thúy Hoa chuyện gì đó, cô liền vui vẻ đồng ý.

Nhìn bóng lưng gần như nhảy nhót rời đi của nữ sinh, 098 do dự hỏi.

"Ký chủ, ngài nhờ cô ấy hẹn hò với nam chính, như vậy có ổn không? Đối phương là một quỷ hút máu cấp thân vương, cô ấy có gặp nguy hiểm hay không?"

"Không đâu, ta đã để lại ấn ký trên người cô ấy, nam chính không dám động vào cô ấy."

Lăng Sơ Nam trả lời, sau đó vỗ vỗ tay.

"Viên Cửu, đến đây."

Quỷ hút máu cấp trưởng lão vẫn luôn ẩn úp lập tức hiện thân.

"Điện hạ có gì phân phó?"

"Ngày mai anh đi theo nữ sinh vừa nãy, thuận tiện giúp tôi đánh tên quỷ hút máu kia một trận." Lăng Sơ Nam nói.

Viên Cửu: "Nhưng mà, tôi...." Đánh không lại hắn a.

"Được rồi, anh có thể lui xuống.

"Vâng, điện hạ."

Quỷ hút máu cấp trưởng lão vẻ mặt đau khổ lui xuống. Sao Hoàng lại chọc đến điện hạ rồi? Không được, lát nữa hắn phải quay về hảo hảo bàn vấn đề này với Viên Tòng Thư mới được, hắn muốn tăng lương.

"Ký chủ, Viên Cửu không đánh lại nam chính a." 098 cũng nhận ra vấn đề này.

"Hiện tại giữa huyết tộc đã không cho phép cùng tộc gϊếŧ nhau, sẽ không gây ra nguy hiểm tính mạng đâu, không cần phải lo." Lăng Sơ Nam nói.

098 nói không nên lời.

Rất nhanh Viên Cửu đã về đến trang viên, tìm thấy Viên Tòng Thư, báo cáo lại biểu hiện của Lăng Sơ Nam hôm nay, cũng nói đến nhiệm vụ mà đối phương giao cho mình. Vốn dĩ hắn muốn để Hoàng thấy thông cảm cho thuộc hạ nhà mình làm việc vất vả, không ngờ khó có khi Viên Tòng Thư lộ ra biểu tình nhu hòa, liên tục khen ngợi bảo bối nhà mình thông minh, sau đó còn dặn dò hắn ngày mai nhất định phải đánh tên thân vương kia một trận.

"Vâng."

Viên Cửu đã chuẩn bị tốt tâm lý ngày mai bị thân vương đánh cho một trận đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Viên Tòng Thư truyền đến. Chẳng lẽ cuối cùng y đã nhận ra khó khăn của hắn? Viên Cửu vội vàng dừng bước chân.

"Ngài còn có gì phân phó?"

"Vừa nãy ngươi có nói điện hạ đã viết một tờ giấy đưa cho nữ sinh kia, ngày mai nhớ phải giúp ta đem nó về đây."

"....."

---

Editor:

Gãy tay tui rùi...