"Tương truyền, năm đó Thuận Trị hoàng đế hết lòng tin theo Phật giáo, đặc biệt tín ngưỡng thiền học, vì thế cũng dạy sủng phi Đổng Ngạc phi bái phật tham thiền. Đổng Ngạc phi thông tuệ hiếu học, đối với Phật học tương đối có hiểu biết."
"Hai người cầm sắt hòa minh, Đổng Ngạc phi vinh sủng được tám ngày. Thế nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, Đổng Ngạc phi hoài thai mười tháng sinh hạ hoàng tử, lại chỉ sống được ba tháng liền chết non. Vì thế, Đổng Ngạc phi đau buồn thành tật, chết bệnh cùng năm."
"Sau khi Đổng Ngạc phi qua đời vì bệnh, Thuận Trị hoàng đế cực kỳ bi thương, cực kỳ đau buồn, bởi vậy liền sinh ra ý niệm xuất gia làm tăng. Sau khi lo liệu xong tang sự cho Đổng Ngạc phi, Thuận Trị hoàng đế liền thỉnh Ấn Khê hòa thượng, người đã hoả táng Đổng Ngạc phi, cạo đầu cho mình..."
Trên con đường núi, một nam một nữ đội đấu lạp đang đi về phía trước. Trong đó người đàn ông dùng giọng nói từ tính của mình kể lại một đoạn dã sử, cô gái bên cạnh say sưa lắng nghe.
"Vì thế Thuận Trị hoàng đế liền xuất gia tại Ngũ Đài Sơn sao?"
"Là có lời đồn đãi như vậy, nhưng không có bằng chứng xác thực," Diêm Chiến chậm rãi giải thích, "Chẳng qua từ Khang Hi đế đến nay, mỗi một thế hệ hoàng đế đều từng đến thăm Ngũ Đài Sơn, nếu nói trên Ngũ Đài Sơn này cái gì cũng không có..."
"Em cũng không tin!"
Sở Kiều sờ sờ cằm, cảm thấy nói không chừng bảo tàng kia thật đúng là ở trong Ngũ Đài sơn này.
"Này, Diêm đại ca," Sở Kiều kéo kéo ống tay áo Diêm Chiến, "Anh xem trong bụi cây phía trước có phải có người không?"
Diêm Chiến nhìn theo hướng ngón tay Sở Kiều chỉ, ngưng mắt nói, "Em trước đứng ở đây đi."
Vẫy tay một cái, một tên binh lính tụt lại phía sau cách đó không xa liền chạy lên trước xem xét.
"Đô đốc, là một tiểu hòa thượng! Bị thương hôn mê."
Diêm Chiến lúc này mới dẫn Sở Kiều đi qua.
"Ai lại tàn nhẫn thế này, ngay cả trẻ con cũng không buông tha!?"
Sở Kiều nhìn tiểu sa di trên người trải rộng vết đao, nghiến răng nghiến lợi.
"Chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ một chút," Diêm Chiến phân phó, "Lính cần vụ, mang hòm thuốc tới cứu người."
Diêm Chiến dám mang Sở Kiều lên Ngũ Đài Sơn xa xôi này, trước đó đương nhiên đã chuẩn bị vạn toàn.
Hành tung của Trương Hướng cùng Đỗ Thọ Vinh hắn vẫn luôn khống chế, hai phe nhân mã này đã đến Tấn Trung trước bọn họ, nhưng Trương Hướng giờ phút này bị cuốn vào cuộc binh biến trong quân đội của mình, ốc còn không mang nổi mình ốc; mà Đỗ Thọ Vinh thì đã biến mất ở phụ cận Đài Hoài trấn thuộc Tấn địa. Theo báo cáo của lính trinh sát, Đỗ Thọ Vinh không đến Tấn Trung một mình, bên người còn đi theo không ít cao thủ có khí tức trong quân đội, lính trinh sát không dám tiếp cận quá gần sợ rút dây động rừng, truy tung cũng theo đó mà bị cắt đứt.
Ngũ Đài Sơn nằm cách Đài Hoài trấn vài km về hướng Nam, không cần nghĩ cũng biết điểm đến của Đỗ Thọ Vinh là ở đâu.
"Là vết đao của võ sĩ Nhật Bản." Lính cần vụ đang xử lý vết thương cho tiểu hòa thượng, Diêm Chiến ngồi xổm một bên cẩn thận xem xét vết thương một phen, đưa ra kết luận.
"Người Nhật?" Sở Kiều cười lạnh một tiếng, "Món nợ nhà em còn chưa tính với bọn chúng đâu... Tuyệt đối là ở cùng với đám người Đỗ Thọ Vinh!"
Diêm Chiến từng sống ở nước ngoài, và dành hai năm ở tại Nhật Bản, nên rất thông thạo tiếng Nhật.
Sở Kiều vẫn luôn ghi nhớ những lời còn dang dở mà Yoshida Hideaki đã nói bên tai cô đêm đó —— "Dù sao ngay cả " thích thích " của em..."
Sau đó cô hỏi Diêm Chiến, " thích thích " có nghĩa là gì, Diêm Chiến nói với cô rằng, trong tiếng Nhật nó có nghĩa là "cha".
Sở Kiều cảm thấy, cha của nguyên chủ, tám phần chính là bị người Nhật gϊếŧ hại. Mà mục đích, hẳn chính là vật hiện đang ở trên cổ Diêm Chiến, khối tiểu nữu gây họa kia.
Về phần trong đó có bút tích của cha con Đỗ thị hay không... Ha ha, Sở Kiều đã lười truy tra.
Đỗ Thọ Vinh dám hợp tác với người Nhật, đã sớm nên chết đi rồi.
Mà Đỗ Khê Nhược, bốn chữ " trợ Trụ vi ngược " này, hiện tại dành cho cô ta, cũng không quá đáng.
"Khụ, khụ khụ khụ!"
Đại khái qua nửa giờ, tiểu hòa thượng trong một trận ho khan dần tỉnh lại.
"Các người, các người là ai!?"
Vẻ mặt cậu kinh hoàng, muốn lui về phía sau, lại đυ.ng tới chỗ bị thương trên người, đau đến nhe răng trợn mắt, nước mắt giàn giụa, nhưng vẫn là bộ dáng thà chết chứ không chịu khuất phục, lau nước mắt một phen cảnh giác nhìn chằm chằm đám người trước mặt, giống như một con thú nhỏ giả vờ hung ác.
"Không phải sợ, tiểu sư phụ," Sở Kiều ngồi xổm xuống, ôn nhu nắm lấy tay tiểu hòa thượng, "Bọn chị không phải người xấu."
"Bọn chị phát hiện ra em bị thương ngất xỉu, đơn giản băng bó cho em một chút, em đừng nhúc nhích, cẩn thận vết thương nứt ra."
"Bọn chị đến từ nơi khác, nghe nói chùa Trấn Hải trên Ngũ Đài Sơn này rất linh nghiệm," Sở Kiều thập phần ôn nhu ấn ấn bụng, sau đó liếc nhìn Diêm Chiến bên cạnh, tựa vào trên người hắn, "Liền muốn quyên chút tiền dầu vừng cho Phật tổ, cầu phúc cho con trẻ tương lai..."
"..."Diêm Chiến nghe vậy suýt bị sặc, dưới cái nháy mắt ra hiệu của Sở Kiều đành phải gật đầu, "Đúng vậy, chính là như vậy..."
Tuệ Nhiên nhìn chị gái ôn nhu trước mặt, chậm rãi buông lỏng cảnh giác trong lòng, vội vàng nhắc nhở bọn họ, "Hai người đừng đi, trên núi đều là người xấu!"