Nguyên do Trình Bích Vân cùng nguyên chủ ra tay đánh nhau rất đơn giản, dùng bốn chữ để khái quát —— tranh giành tình cảm.
Trình Bích Vân nghe lén cha mình Trình Liên Sơn nói chuyện với cấp dưới, biết được Diêm đô đốc mình vẫn luôn thích hôm nay sẽ đến Lê Thúy viên nghe hí, cho nên liền đến sớm, tính chiếm vị trí tốt trước, sau đó sẽ có một cuộc gặp gỡ tình cờ với đoàn người của cha mình, cô ta có thể thuận lí thành chương ngồi cùng một chỗ với Diêm đô đốc.
Nào biết khi đến hí viên, lại phát hiện vị trí tốt nhất đã bị Sở Kiều - kẻ mình vẫn luôn nhìn không thuận mắt trong trường học - chiếm mất, cô ta lập tức vênh váo hống hách yêu cầu Sở Kiều nhường chỗ ngồi.
Vốn dĩ Sở đại soái trước khi chưa xảy ra chuyện, toàn bộ Trực Lệ ai dám chọc con gái bảo bối Sở Kiều của ông ta? Trình Bích Vân tuy cũng ngang ngược, nhưng vẫn bị cha mình có chức quan nhỏ hơn một bậc ra lệnh cưỡng chế không được đối nghịch với Sở Kiều.
Cô ta vốn cảm thấy không có gì, nhưng sau khi biết được Sở Kiều là vị hôn thê của Diêm đô đốc, cô ta ngày càng thêm oán hận. Một người đàn ông tốt hùng thao vĩ lược như Diêm đô đốc, sao không thể là của mình chứ?
Sau khi biết Sở đại soái bị ám sát bỏ mình, Trình Bích Vân rốt cuộc cũng hớn hở ra mặt. Không có uy danh của cha mình, Sở Kiều chẳng là gì cả.
Cho nên cô ta rất ngông cuồng yêu cầu Sở Kiều nhường chỗ cho mình.
Mà nguyên chủ " Sở Kiều " sau khi phụ thân qua đời, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi đã thể nghiệm nhân tình ấm lạnh chưa bao giờ có. Đám người xung quanh tâng bốc cô sớm đã biến mất không thấy đâu, chị em thân thiết cùng trường ngày xưa cũng bày ra vẻ lạnh nhạt, hôm nay vốn định đến hí viên phụ thân thích nhất nghe một vở kịch, kết quả thế nhưng ngay cả chỗ ngồi bình thường cũng sắp bị chiếm mất, tính tình của cô cũng nổi lên, nói cái gì cũng không chịu nhường.
Cứ thế, hai người châm chọc đối phương, một lời không hợp, liền vung tay đánh nhau.
Trình Bích Vân mang theo bên người chiếc roi da nhỏ do phụ thân chế tạo cho mình, còn nguyên chủ lại là tay không, đâu phải là đối thủ của cô ta, vừa mới bị thương còn chưa kịp kiểm tra, sau đó Sở Kiều đã xuyên lại đây.
Đang lúc Sở Kiều cùng Trình Bích Vân giằng co, từ phía sân khấu đi tới một người.
Người này mặc bộ đồ diễn màu xanh, vội vàng đi đến, nhìn qua hẳn là mới từ hậu trường chạy tới, miếng dán trên trán còn chưa dán, lộ ra một mái tóc ngắn gọn gàng, trên gương mặt đã lau đi lớp son phấn hóa trang dày cộm, để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.
"Là do bổn viên chuẩn bị không chu toàn, mong hai vị cô nương thứ lỗi." Người nọ đi đến trước mặt hai người, làm động tác chào, giọng nói ôn nhuận không phân biệt được giới tính, "Hai vị đều là thiên kim tướng môn cân quắc bất nhượng tu mi, bất quá chỉ là một chút chuyện nhỏ, không đáng để hai vị tổn thương hòa khí."
"Khê Nhược đã sai người kê thêm một bộ bàn ghế, đều là chỗ ngồi nhất đẳng," Cô ta ăn nói rất khéo léo, giọng điệu ôn hoà, rất dễ gây thiện cảm với mọi người, "Vở kịch hay sắp bắt đầu rồi, không bằng các vị trước thượng tọa, bình phẩm một phen?"
Trên chỗ ngồi của Sở Kiều vốn dĩ còn bày một chiếc ô nhỏ cùng vài đĩa hoa quả, Đỗ Khê Nhược vừa nói vừa chuyển những thứ này sang bàn khác bên cạnh, mỉm cười.
Thực hiển nhiên, so với Sở đại tiểu thư không có phụ thân làm hậu thuẫn, Lê Thúy viên càng không muốn đắc tội Trình đại tiểu thư có người cha với con đường làm quan bằng phẳng này.
Theo thuật ngữ hiện đại, Trình Bích Vân chính là điển hình của phe phái nhìn mặt.
Đỗ Khê Nhược là đương gia hoa đán của Lê Thúy viên, Trình Bích Vân cũng từng cọ ánh sáng của phụ thân đến dự yến tiệc chung với "y", cũng đã từng nhìn thấy bộ dáng tuấn tú của Đỗ Khê Nhược sau khi tẩy trang.
Tuy không tinh nhuệ hiên ngang như Diêm đô đốc, nhưng cũng xem như một mỹ nam tử hào hoa phong nhã. Thấy Đỗ Khê Nhược đích thân khuyên can, chỗ ngồi cũng dọn ra cho cô ta, lại nghe nói vở kịch sắp bắt đầu mở màn, trong lòng nghĩ đến Diêm đô đốc chốc nữa sẽ tới, lập tức thu liễm tính tình vài phần.
"Sở Kiều, xem như cô gặp may," Trình Bích Vân hừ hai tiếng, "Nếu Đỗ đại gia đã lên tiếng, tôi cũng lười so đo với cô."
Sở Kiều nhướng mày.
Một kẻ giảng hòa, một người nhượng bộ. Hợp lại cô còn phải cám ơn bọn họ?
Cô liền lười quản cái loại đại tiểu thư không có tâm nhãn như Trình Bích Vân, ngay khi Đỗ Khê Nhược này xuất hiện, hệ thống đã liên tục nhắc nhở cô "nữ chính đang đến gần", đồng thời còn có lời nhắc nhở "Nam chính sắp đến gần".
Xem ra, thời điểm xuất hiện của nữ chính khá thích hợp.
Sớm không tới muộn không tới, cố tình lúc nam chính sắp tới, lại xuất hiện giảng hòa. Thật là... Thực làm người ta ấn tượng khắc sâu mà.
Sở Kiều buông lỏng tay ra, để Trình Bích Vân thu roi về.
Cô chỉ thích xem diễn, chứ không thích diễn kịch.
Có người muốn diễn, cô cũng sẽ không phụng bồi.
Cô quay người đi về phía cổng rạp, đối diện với nam chính và đoàn người đang từ từ tiến lại.
Đi chính giữa là một người đàn ông rất cao, đôi chân dài thẳng tắp mang ủng quân đội, khoác trên mình quân trang, lộ ra vẻ uy nghiêm mà cấm dục.
Sở Kiều liếc mắt một cái, liền dời đi.
Không phải gương mặt cô quen thuộc.
Nỗi thất vọng lóe lên trong lòng cô.
Khi cô đi lướt qua người đàn ông, Đỗ Khê Nhược từ đằng sau gọi với theo, "Sở tiểu thư, ô của cô này!"
Sở Kiều lười nhác vẫy vẫy tay, không quay đầu lại.
"Đồ của tôi đã bị người khác chạm qua, tôi sẽ không cần nữa."
"Các người ai thích, thì cầm đi."
"Tôi ngại bẩn."
Nghe vậy, người đàn ông vẫn luôn thọc tay vào túi quần quân đội, bỗng giơ tay lên bắt lấy cổ tay cô gái sắp rời đi.