Bàn làm việc của chàng trai đủ rộng để một cô gái mang đôi tai mèo nằm ngửa trên đó.
Chiếc áo sơ mi trắng mà cô đang mặc lúc này đã được mở rộng, lộ ra thân hình trắng nõn xinh đẹp. Chàng trai trước mặt cô mặc một bộ âu phục thẳng tắp, nhưng khóa kéo quần tây dưới thân lại mở ra rất lớn, cự vật dữ tợn bên trong lộ ra ngoài không khí.
Chàng trai không vội vã hưởng dụng cơ thể tuyệt đẹp này, mà ngược lại còn nắm cái đuôi mèo thật dài xuất phát từ trong khe mông của cô gái, kéo nó ra.
Cái đuôi bị nắm lấy, hạ thể của cô gái theo lực tay của chàng trai không thể không ưỡn về phía trước, âʍ ɦộ phấn nộn mở ra thật lớn, hai mép môi thịt co rụt lại, như thể đang mời gọi, chờ đợi ai đó ghé thăm.
"Thân thể dâʍ đãиɠ thế này..." Hạ Tư Niên chậm rãi vuốt ve đuôi mèo. niết niết đầu đuôi nhòn nhọn, "Tiểu huyệt cơ khát như vậy..." Ngón tay kéo theo cái đuôi, nhẹ nhàng quét qua lại trên cửa âʍ ɦộ.
"Hô a -- đừng... A Niên... A... Ngứa quá"
Đầu đuôi quét qua tiểu huyệt, nơi riêng tư vốn mẫn cảm của Sở Kiều tức khắc cảm giác bị muôn vàn cọng lông tơ lướt nhẹ qua, vừa tao vừa ngứa.
"Giờ biết ngứa rồi? Hử?"
"Vậy em có biết... Vừa rồi anh đã vất vả thế nào không?"
Hạ Tư Niên lần này không định dễ dàng buông tha cho tiểu nghịch ngợm này, nhất định phải khiến cô nhớ lâu một chút.
Hắn dùng một tay giữ lấy cái đuôi mèo con đang không ngừng đong đưa muốn tránh thoát, tay còn lại thì hướng về phía hạ thân cô gái, cắm hai ngón tay vào trong khoang thịt vốn đã ẩm ướt của cô, đồng thời đẩy hai mép môi ra, thuận lợi thọc vào bên trong tiểu huyệt.
"Hô a..." Sở Kiều dường như đã đoán trước được kế tiếp có thể xảy ra chuyện gì, vội vàng vươn tay muốn ngăn cản, tiểu huyệt cũng kẹp chặt lại, "Đừng a đừng..."
Hạ Tư Niên mắt điếc tai ngơ, cánh tay chặn lại bàn tay nhỏ nhắn của cô gái, tiếp tục động tác của mình.
Tay phải cầm đuôi mèo tiếp tục đưa về phía trước, lông tơ ở đầu đuôi dính đầy dịch nhầy tụ lại thành chùm, rất dễ dàng nương theo hai ngón tay trái đã tách môi thịt thăm dò vào trong tiểu huyệt.
"A ách a ngứa quá... Đừng mà... A a""
Chiếc đuôi mềm dẻo có độ dày chưa bằng một nửa côn ŧɦịŧ, vừa rồi lối đi sau khi bị khai phá còn chưa khôi phục, rất thuận lợi tiếp nhận nó, thế nhưng, lông tơ trên đuôi lại làm cho nội bích yếu ớt chịu đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
"A... Ngứa quá a a... Thật kì quái" Sở Kiều thẹn thùng kêu to, ngược lại Hạ Tư Niên nhìn cảnh tượng da^ʍ mỹ trước mặt hô hấp nặng nề.
"Sướиɠ không bảo bối... Cảm giác bị đuôi của mình thao... Thoải mái không?"
Hắn cầm cái đuôi dài của cô gái, lắc qua lắc lại, lông đuôi dính dâʍ ɖịƈɦ trong cơ thể cô gái, ướt đẫm một mảnh, mang theo một loại mỹ cảm hỗn độn.
"Thật~ thật kì quái... Ô ô... Ngứa quá... Đừng...."
Sở Kiều lúc này thật sự là xấu hổ quẫn bách, bị chính cái đuôi của mình cắm vào, cảm nhận như vậy quả thực là vi diệu vạn phần lại làm cho người ta đỏ mặt tim đập loạn. Cô bụm mặt, tiểu huyệt không ngừng co rút lại, lông tơ không ngừng đảo tròn bên trong lối đi, cảm giác tê ngứa khiến cô thở dốc liên tục.
"A Niên ô ô... A Niên..."
Đôi mắt to đầy nước của Sở Kiều khẩn cầu nhìn Hạ Tư Niên, như đang khóc lóc, lại như đang thỉnh cầu, cầu hắn buông tha cho cô, cầu hắn đổi một loại phương thức khác giáo huấn cô.
Hạ Tư Niên quả nhiên vẫn là mềm lòng.
Hắn luyến tiếc khi nhìn thấy mèo con của mình rơi lệ khó chịu.
"Biết sai rồi sao?"
Hắn từ từ rút ra cái đuôi sớm đã mặc hắn điều khiển ra.
"Ô ô... Đã biết"" Sở Kiều vội vàng gật đầu.
"Sau này còn nghịch ngợm như hôm nay không?"
"Ô ô ô... Không... Sẽ không" Sở Kiều vội vàng bảo đảm, "Ô ô A Niên... Không cần cái đuôi... Kiều Kiều... Muốn A Niên... Muốn A Niên tiến vào..."
"Chậc, thật không có biện pháp với em mà."
Trên mặt Hạ Tư Niên là bộ dáng thỏa hiệp, nhưng trong lòng lại cực kỳ hưởng thụ mèo con khát cầu cùng quyến luyến đối với hắn.
"Hôm nay để chủ nhân đút no em," Hạ Tư Niên đại phát từ bi buông tha cái đuôi đã chịu đủ tra tấn của cô gái ra, "Để em không còn tinh lực nghịch ngợm nữa..." Hắn cầm phân thân của mình, đưa côn ŧɦịŧ sớm đã vận sức chờ phát động chậm rãi cắm vào trong hoa huyệt lan tràn mật dịch của cô gái.
"Hô a..." Sở Kiều chống người lên bàn ngồi dậy, vòng tay qua cổ chàng trai.
"Kiều Kiều... Biết chúng ta đang làm gì không?"
Hạ Tư Niên hiển nhiên là muốn ôn lại kiến
thức đã " truyền thụ " trước đó.
"A... Biết... Biết..." Sở Kiều vô cùng phối hợp, "A Niên... Đang... Đang thao Kiều Kiều... A..."
"Thật thông minh." Hạ Tư Niên khen thưởng hôn lên đôi môi cô gái.
"Anh đang thao em... Đang thao mèo con của anh... Thao bảo bối của anh..." Hắn vừa nói, vừa liếʍ láp xương quai xanh cùng núʍ ѵú của cô gái, trong miệng phát ra tiếng chùn chụt, ở trên da thịt trắng nõn của cô gái liếʍ mυ'ŧ ra từng vết dâu tây, "Thoải mái không? Mèo con?"
"A a... Thoải... Thoải mái... A... Chủ nhân thao mèo con thật thoải mái... A... A Niên thao Kiều Kiều... Thật thoải mái..."
Nhục huyệt của cô gái bị côn ŧᏂịŧ mở ra thẳng tắp, chàng trai không ngừng thọc vào rút ra kéo theo hoa dịch róc rách, nơi giao nhau giữa hai cơ thể lầy lội một vũng, bắn ướt cả nửa cái bàn làm việc, ngay cả giấy lót dưới thân cũng dính đầy chất lỏng da^ʍ mĩ.
"A a... To quá... Thô quá..." Sở Kiều bị chàng trai mười phần phấn chấn đâm đến run rẩy không thôi, "Không được... A a... A Niên... Quá sâu..."
Hạ Tư Niên dùng hai tay giữ lấy vòng eo thon thả của cô gái mà dập mạnh bạo, lại cảm thấy tư thế này chưa đủ sâu, dứt khoát ôm Sở Kiều xoay người, đặt cô gái trần trụi lên chiếc ghế dựa rộng rãi đàn hồi, đôi chân thon dài trắng nõn của cô gái cứ thế bị tách rộng ra, gác lên tay vịn của ghế.
Hắn vùi người xuống, một tay đỡ lưng ghế, tay kia ôm cô gái, lại một lần nữa bắt đầu đĩnh động vòng eo, vòng eo công cẩu mê người lúc này lộ ra lực kéo dài cùng sức chịu đựng của nó, chín nông một sâu mà vang lên bành bạch, không ngừng dập vào cánh mông đẫy đà của cô.
"A a... Sâu quá... A... Không được... Muốn tới... A a a..."
Sở Kiều bị cây côn ŧɦịŧ thô dài kia của Hạ Tư Niên làm đến hai mắt trợn trắng, qυყ đầυ không ngừng cọ xát đâm chọc vào trong hoa tâm cô, cuối cùng, trong tiếng rêи ɾỉ yêu kiều không dứt, cô lại lần nữa đạt tới cao trào.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng làm việc, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa "cộc cộc".