Cú bắn này của Hạ Tư Niên, khiến cả hai đều ngây ngẩn cả người.
Sở Kiều không nghĩ tới nam chính gặp lần này, thế nhưng nhanh như vậy đã tước vũ khí đầu hàng, dù sao trải nghiệm ở hai thế giới trước khiến cô nghĩ rằng, kéo dài là chuyện bình thường . . .
Mà Hạ Tư Niên, thì bị tốc độ của mình đả kích thật sâu, biểu tình nghiêm túc trên mặt dần nứt ra.
Sở Kiều nhịn cười, cô cảm thấy Hạ Tư Niên giờ phút này quả thực rất đáng yêu, cực kỳ giống khi còn bé tuy trong lòng xoay chuyển vạn phần nhưng trên mặt lại ra vẻ trấn định.
Lối đi bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ lấp đầy, nhưng cổ bạch trọc bắn vào trong cơ thể Sở Kiều rất nhanh đã bị tư thế nữ trên nam dưới mà chảy ra khỏi miệng tuyệt, thấm ướt hạ thể nối liền của hai người.
Sở Kiều bao lấy côn ŧᏂịŧ đã hơi mềm xuống của Hạ Tư Niên, hạ thấp người xuống, hôn lên môi chàng trai một lần nữa.
Meo meo.
Không sao đâu A Niên, bảo bảo không ghét bỏ anh.
Sở Kiều nghĩ thầm, thế này cũng tốt, không cần lần nào cũng đau lưng nhức eo.
Nhưng cô lại không biết rằng, lần đầu tiên của đàn ông không thể lấy làm tiêu chuẩn để phán xét được.
Vì thế, không lâu sau, cô đã bị mình hung hăng vả mặt, hối hận bản thân quá mức ngây thơ.
Hạ Tư Niên bị hương vị ngọt ngào trên môi gọi trở về thần trí, nhìn tiểu yêu tinh đáng yêu lại biết giày vò người trước mắt, lần này hắn không còn do dự nữa, dùng sức lật người lại, đè cô gái dưới thân. "Kiều Kiều, anh tức giận."
Tuy nói như vậy, nhưng trên mặt Hạ Tư Niên lại không có ý giận.
Hắn chỉ tức giận vì mèo con của hắn quá mức nghịch ngợm, không biết làm thế này sẽ nguy hiểm như thế nào đối với bản thân. Nếu người cô gặp không phải hắn, mà là những người khác thì sao?
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, hắn đã kinh hãi không thôi.
"Meo? ~ " Sở Kiều nghiêng nghiêng đầu, vì sao lại tức giận?
"Vì ~ meo ~ tức giận? Meo ô ~~ A Niên ~ ?"
Hả hả hả!
Có thể nói rồi?
Sở Kiều kinh hỉ phát hiện cuối cùng mình cũng có thể phun ra nhân ngôn, không suy nghĩ nhiều cô vui vẻ bật cười, ngay cả lỗ tai trên đầu cũng hơi dựng lên, bộ dáng vô cùng có tinh thần.
Hạ Tư Niên cũng kinh hỉ không thôi, nắm lấy cằm Sở Kiều muốn xác nhận, "Kiều Kiều, lại gọi anh lần nữa đi, em gọi anh là gì?"
"Niên . . . A Niên . . . Meo ~ "
Âm thanh nhẹ nhàng kia dường như còn chưa quen với ngôn ngữ của nhân loại, đứt quãng, lắp bắp, thỉnh thoảng còn mang theo âm rung của mèo.
Nhưng Hạ Tư Niên cũng đã rất thỏa mãn, hắn gấp gáp hôn lên môi cô gái, lúc này không còn là nếm thử, mà là dùng cái lưỡi to lớn tách hai cánh môi ngọt ngào ra, xâm nhập sâu vào bên trong.
Trong hơn 20 năm, Hạ Tư Niên không hề có tí kinh nghiệm nào về tìиɧ ɖu͙©, ít khi tự an ủi, hiểu biết đối với chuyện tìиɧ ɖu͙© chỉ vỏn vẹn mấy bộ phim khiêu da^ʍ lúc bị vài người bạn cùng phòng đè ra cho xem khi còn học đại học.
Nụ hôn của hắn không hề có kết cấu, rõ ràng đã trưởng thành thành một người đàn ông thành thục, nhưng lại mang theo chút ngây ngô của thiếu niên, chỉ lo đấu đá lung tung. Cũng giống như tình cảm của hắn vậy, chỉ khi bước vào trái tim hắn, mới có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của hắn.
Sở Kiều thuận theo bao dung đón nhận nụ hôn không có kết cấu của chàng trai, đồng thời không dấu vết dẫn đường cho hắn, cái lưỡi linh hoạt câu lấy cái lưỡi to tán loạn kia, lôi kéo quấn quýt lấy nó cùng chơi đùa trong miệng.
Rất nhanh, Hạ Tư Niên hiếu học thông minh đã nắm giữ được kỹ xảo, bàn tay to lớn phủ lấy cái gáy Sở Kiều, kéo cô lại gần mình hơn, đôi môi trằn trọc đảo qua vách thịt cùng lợi non trong miệng cô gái, cướp lấy nước bọt ngọt ngào của cô.
Sở Kiều bị hôn đến sóng mắt mê ly, bàn tay to của chàng trai không ngừng cọ cọ lên đầu cô, thỉnh thoảng chạm vào hai cái lỗ tai mèo nhòn nhọn kia, mỗi lần chạm vào, lỗ tai đều sẽ run lên, dẫn đến cơ thể cũng theo đó run rẩy, như là bị chạm đến điểm mẫn cảm, trong miệng tràn ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ.
"Ô ~~ a đừng . . . đừng sờ . . . A Niên . . . Đừng sờ ô chỗ đó "
Hạ Tư Niên mắt điếc tai ngơ.
Lúc trước ở trong phòng tắm chẳng qua chỉ chạm nhẹ vào một chút, thực ra trong lòng hắn vẫn chưa đã ghiền, quyến luyến không quên. Lần này hắn niết lấy đôi tai mèo lông tơ mềm mại của Sở Kiều, ngón trỏ cùng ngón cái từng chút một vuốt ve dọc theo vành tai hình tam giác, rồi lại xoa nắn ấn xuống, như muốn tỉ mỉ thăm dò từ trong ra ngoài, từ đầu tới đuôi bộ phận đáng yêu này. Bàn tay to lớn ôn nhu lại mang theo du͙© vọиɠ cùng sắc tình.
Tai mèo đích thực là điểm mẫn cảm của cô, Sở Kiều cự tuyệt không không có hiệu quả, đành phải mềm nhũn nằm ngửa trên đất, trên người sớm đã không còn khí lực, để mặc cho động tác của Hạ Tư Niên.
Hạ Tư Niên tạm thời buông tha cho cánh môi của cô gái, tầm mắt dời xuống phía dưới, đi tới một nơi mỹ diệu khác.
Chính là bộ ngực phấn nộn của cô.
Cho dù nằm ngửa, thì hai luồng thịt non nớt kia vẫn có thể nhìn thấy độ cong phồng lên, hai điểm trên đỉnh tuyết phong tựa như sắc hoa anh đào trong ngày xuân, phấn phấn hồng hồng, phóng túng mà lại đáng yêu nở rộ về phía hắn.
Hạ Tư Niên cúi đầu, không cần ai dạy, bản năng du͙© vọиɠ đã khiến hắn ngậm vào một viên trong đó, cái lưỡi to lớn cuốn lấy dẫn tới Sở Kiều rêи ɾỉ, mà nụ hoa nhỏ kia, dưới âm thanh mυ'ŧ mát chậc chậc của hắn, dần dần sưng cứng.
"Ô ~ meo ô ~ a . . . . . . A Niên ~ ngứa . . . . . . Meo ~ ngứa quá . . . . . ."
Dù là bàn tay đặt trên đầu, hay cái miệng chôn trước ngực cô, động tác của Hạ Tư Niên đều vô cùng ôn nhu, đối đãi với cô vẫn giống như với chú mèo sữa yếu ớt năm đó, sợ làm tổn thương cô dù chỉ một chút.
Nhưng Sở Kiều cảm thấy đây càng như là một loại tra tấn ngọt ngào, tra tấn đến bên trong cô càng là hư không khó nhịn, cô khẩn cấp cần một thứ gì đó để an ủi mình.
Hạ Tư Niên nghe được lời nói như oán giận lại như cơ khát của cô gái, côn ŧᏂịŧ chôn trong cơ thể cô lại một lần nữa cương cứng như lúc ban đầu.
Lần này, hắn nghĩ, hắn muốn cho mèo con không biết nghe lời này tự thể nghiệm một chút, cái gì gọi là, đừng tùy tiện trêu chọc đàn ông.
Đặc biệt, là một người đàn ông cấm dục đã lâu.
––––
Đoán xem Kiều Kiều vì sao có thể mở miệng nói chuyện được?
Hi hi hi.