Đàn ông cấm dục đã lâu không thể chịu nổi trêu chọc nhất, nếu câu này được nói với Hạ Tư Niên trước ngày hôm nay, hắn nhất định sẽ khịt mũi coi thường. Nhiều năm như vậy, đặc biệt là sau khi thành lập công ty này, số lần hắn gặp được mỹ nữ giai nhân yêu thương nhung nhớ không thể nói là không nhiều.
Nhưng đối với hắn, những người phụ nữ này còn không hấp dẫn bằng chuỗi số hiệu trên máy tính nữa.
Nhưng bây giờ, hắn rút lại quan điểm sai lầm của mình.
Khi thực sự gặp đúng người.
Không có gì có thể lóa mắt, thu hút ánh nhìn, khiến người ta mất hồn mất vía, tâm đầu ý hợp hơn cô.
Đợi sau khi liếʍ ʍúŧ hai núʍ ѵú của Sở Kiều đến phiếm màu đỏ thắm mê người, Hạ Tư Niên mới ngẩng đầu lên, hai tay chống bên hông Sở Kiều, nhìn thật sâu vào đôi mắt màu tím nhạt của cô.
"Kiều Kiều..." Hắn bắt đầu đưa đẩy thắt lưng cường tráng của mình, "Biết anh đang làm gì không?"
Hắn vừa hỏi, vừa chậm rãi xâm nhập vào bên trong cô gái, sau đó lại từng chút một rút ra, mỗi lần đâm vào, đều như muốn cắm vào chỗ sâu nhất bên trong cơ thể Sở Kiều.
"Meo ô... A làm... Làm gì..." Sở Kiều ôm cổ hắn, ngửa đầu thừa nhận từng cú va chạm của chàng trai, lối đi chặt hẹp đã thích ứng với kích thước khổng lồ kia, mỗi một lần ma xát tới lui, đều như đang làm giảm bớt cảm giác ngứa ngáy trên cơ thể vốn đã tao động của mình, rồi lại như đang khuếch đại cơn ngứa ngáy kia.
Hạ Tư Niên suиɠ sướиɠ cười, hắn nhấn từng câu từng chữ, "Anh đang làm chuyện cầm thú với em."
"Bảo bối, em biết không, anh đang thao em."
"Ưm A A Niên... Thao... A... Là có ý gì"
Nếu Hạ Tư Niên muốn làm thầy giáo, giờ phút này Sở Kiều cũng rất vui lòng chơi một chút tình thú, làm một cô học trò ngoan ngoãn, ngây thơ không biết gì.
Hạ Tư Niên không giải thích câu hỏi này, mà là dùng nửa người dưới không ngừng đưa đẩy đưa ra câu trả lời.
"Hô... Nhìn thấy không... Đây là " thao "...
Cẳng chân Sở Kiều kẹp lấy eo chàng trai, vừa rêи ɾỉ, vừa tiếp tục " hiếu học " hỏi, "Ưm a... Vậy... Vậy trong bụng... Kiều Kiều... Là cái gì... Meo ô... Thật thô... Thật lớn..."
Không có người đàn ông nào không thích được khen, đặc biệt khen chính là nơi đó.
Câu nói ngây thơ của cô gái giống như một liều thuốc kí©ɧ ɖụ©, làm cho du͙© vọиɠ bắt đầu khởi động dưới thân Hạ Tư Niên lại tăng thêm vài phần. Hắn cố ý đâm lên trên. "Kiều Kiều cảm thấy... Là cái gì?"
"Ô..." Sở Kiều bị đâm đến thân thể run lên, "Là... Là cây gậy... Là cây gậy lớn của A Niên... Meo ngao... A Niên... Nhẹ, nhẹ một chút gậy lớn quá... Thô quá"
Hạ Tư Niên hiển nhiên rất hưởng thụ đối với việc Sở Kiều vô sự tự thông, nhưng hắn vẫn giữ thái độ nghiêm cẩn sửa lại, "Đây không phải cây gậy... Là ƈôи ŧɦịŧ... Em biết không, câyƈôи ŧɦịŧ này đang cắm vào tiểu huyệt của em... Kiều Kiều... Cảm nhận được không..."
"A a" Sở Kiều giờ phút này bị đâm đến mê loạn không thôi, lung tung gật đầu, "A... Cảm nhận được... Meo ô... A Niên ~ Côи ŧɦịŧ lớn của A Niên... Cắm vào trong tiểu huyệt của Kiều Kiều... Thật lớn tiểu huyệt trướng quá... A a"
Năm đó Hạ Tư Niên cảm thấy mình nhặt được mèo con như nhặt được một bảo bối, mà hiện tại, hắn mới nhận thức sâu sắc rằng mình may mắn biết bao nhiêu khi gặp được một bảo bối vừa đáng yêu lại trêu chọc người như vậy, nhất cử nhất động đều khiến lòng người rung động, mỗi một câu nói đều có thể trêu chọc trái tim hắn.
Côn ŧɦịŧ thô đĩnh bị hoa huyệt chặt hẹp hút đến tê dại khó nhịn, một tay Hạ Tư Niên bế cô gái lên, xoay người đi vài bước rồi đặt người xuống chiếc giường mềm mại.
Hắn đứng bên mép giường, nâng hai chân cô gái lên cao, kẹp vào khuỷu tay hắn, hai tay nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của Sở Kiều, dùng sức nhanh chóng thọc vào rút ra. Lần này, hắn như muốn chứng minh tốc độ lúc trước là một sai lầm, liền trói chặt tinh quan, giống như một cái máy đóng cọc được sạc đầy điện, không biết mệt mỏi đưa đẩy vòng hông. Hai cơ thể trần trụi va chạm vào nhau vang lên từng tiếng bành bạch quanh quẩn bên tai hai người, như một bản sonata vui vẻ rồi lại mãnh liệt, được tấu vang trong căn phòng yên tĩnh.
Giờ phút này Sở Kiều sớm đã không còn tâm tư trêu đùa Hạ Tư Niên nữa, cô nắm lấy ga giường, chỉ cảm thấy vừa sướиɠ vừa mệt, chàng trai trên người không biết ngừng nghỉ, thao đến cô mềm nhũn, chỉ còn khí lực thở dốc.
Cái mông nhỏ lơ lửng phía trên giường, chân gác lên khuỷu tay chàng trai, cái đuôi phía sau Sở Kiều cũng không nhàn rỗi, đong đưa khắp nơi. Nó giống như một tiêu chuẩn hiện hóa, thời khắc đều biểu hiện dao động cảm xúc của chủ nhân. Mà giờ phút này, chủ nhân hiển nhiên đã lâm vào vực sâu tìиɦ ɖu͙ƈ, cái đuôi thật dài đang đung đưa một cách uyển chuyển mà lại lẳиɠ ɭơ, ở dưới mí mắt Hạ Tư Niên lắc lư liêu nhân.
Hạ Tư Niên nắm giữ luật động chín sâu một nông, lúc này nhìn thấy cái đuôi nhỏ đầy liêu nhân kia, bèn dứt khoát túm vào tay.
Giống như lỗ tai, cái đuôi này, cũng câu đến lòng hắn ngứa ngáy.
Tay hắn khoanh thành một vòng tròn, bắt đầu từ chóp đuôi trượt ngược lên trên, tay từng chút từng chút trèo lên đốt sống đuôi của Sở Kiều, đó là nơi cái đuôi nhô ra khỏi cơ thể. Hắn có chút tò mò duỗi đầu ngón tay ra, xoa xoa xung quanh đốt sống đuôi, nửa là thăm dò, nửa là tình sắc.
"Meo ô!! ~~ a a ~~"
Nào biết cô gái dưới thân bị hắn nhấn một cái, giống như cá chép tung mình, thân thể ưỡn lên, mông nhỏ như muốn trốn khỏi ma chưởng của chàng trai, nhưng không ngờ lại càng dâng mình đến gần cơ thể chàng trai hơn.
"Hô a a... A Niên... Đừng... Đừng sờ đuôi! ~ meo ô..."
Tiểu huyệt xoắn chặt lấy ƈôи ŧɦịŧ, Hạ Tư Niên hít sâu một hơi, suýt chút nữa bị kẹp bắn.
"Xem ra..." Hắn cũng không buông tha cái đuôi đang đong đưa càng thêm kịch liệt kia, ngược lại quấn vài vòng quanh cổ tay mình, ngón tay vững vàng khóa chặt phần gốc đuôi, "Nơi này là điểm mẫn cảm ... của Kiều Kiều a..."
Hạ Tư Niên nở nụ cười, khuôn mặt quanh năm căng chặt giờ phút này cười như xuân sơn, dung mạo tuấn lãng khiến trái tim Sở Kiều run lên.
"Kiều Kiều... Thoải mái không?"
Hắn lại một lần nữa đưa đẩy hạ thân, đồng thời khuỷu tay trái chống giường, bàn tay xoa nắn tai mèo của cô gái, tay phải nâng mông cô lên, ngón tay vuốt ve đuôi mèo mềm mại. Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của ba tầng như vậy, toàn thân Sở Kiều như ngã vào trong đám mây, sảng khoái nheo lại đôi mắt mèo thật to kia, trong cổ họng không ngừng tràn ra tiếng rêи ɾỉ mê người.
"Meo ô... A... A Niên... Rất... Rất thoải mái... Ô oa... A... A Niên thao Kiều Kiều... Thật thoải mái..."
Hạ Tư Niên thở hổn hển, mạnh mẽ thọc vào rút ra mấy chục cái, cuối cùng hung hăng bắn sâu vào bên trong hoa tâm của Sở Kiều. Mà đồng thời, trong cơ thể của cô gái, cũng bắn ra một cổ chất lỏng, xối lên qυყ đầυ hắn, khiến cơ thể Hạ Tư Niên run rẩy một phen