Hệ Thống Công Lược Những Người Vợ Dâm Đãng

Chương 19 Công lược đế đô lai khách [3][cao H]

Lần đầu tiên bầu ngực Hạ Lan Vi được nam nhân khác trừ bản thân y sờ vào, lòng bàn tay nóng như lửa kia so với núʍ ѵú của chính y còn muốn nóng hơn mấy phần, cứ như vậy chen chúc với núʍ ѵú ma sát qua lại, bàn tay thô ráp chai sần cọ xát đỉnh núm, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt hệt như bị điện giật lập tức đánh trúng bầu ngực mẫn cảm, Hạ Lan Vi cơ hồ lập tức chảy nước mắt, dồn dập "a! a! a!" da^ʍ gọi, dùng hết sức ưỡn bộ ngực lên trên, muốn đem toàn bộ thịt nhũ hướng vào bàn tay hắn, để hắn dùng lực nắn bóp."...... Nhu...... Nhu nhiều chút...... hức a...... thật giỏi...... A...... A a...... Nhu ta...... sướиɠ quáa...... Lại nhu...... Lại nhu ta...... Aaa...... A...... hức...... ư......"

Hạ Lan Vi cắn ngón tay, nghiêng đầu nhắm chặt hai mắt, mồ hôi túa ra khắp mặt, nhẹ giọng rêи ɾỉ:

"A a...... hức...... Phía dưới...... Còn có phía dưới...... Phía dưới cũng muốn......"

Kɧoáı ©ảʍ bầu vυ' càng làm nhục huyệt phía dưới trống trải, nhục huyệt co rút càng lúc càng nhanh, y muốn khép hai chân lại để ma sát nhau một chút, nhưng vì bụng quá lớn không thể hợp lại với nhau, nên vô lực mở rộng bắp đùi, dâʍ đãиɠ lộ ra nơi tư mật.

Lúc này y còn mặc quần, đũng quần ướt một mảng lớn, chỗ đó đã sớm phồng lên, chỉ là do bụng ngăn cản, nên không đặc biệt rõ rệt, nhưng Hạ Lan Vi hiển nhiên đã sớm không đợi kịp, trực tiếp nằm trên mặt đất, cơ khát vặn vẹo thân thể, một tay lôi kéo cánh tay Dương Sơn xuống phía dưới,

"...... A a...... Sờ sờ...... Sờ nơi này của ta...... Mau......"

Phía dưới nhục huyệt đã sắp mất hết nhẫn nại, bên trong rất muốn cái gì đó cắm vào, Hạ Lan Vi bụng to cử động bất tiện, chỉ có thể không ngừng lôi kéo cánh tay Dương Sơn, muốn hắn an ủi mình một chút.

Dương Sơn nương theo lực tay y, bàn tay to lớn từ bên ngoài bao trụ toàn bộ nơi riêng tư của y, nhẹ nhàng nhu động, côn ŧᏂịŧ bên trong cùng một phần hoa huyệt bị kéo lên xuống ma sát vào lớp vải quần, Hạ Lan Vi nhịn không được run run ưỡn cong người, phía dưới lại nóng lên, một cỗ dịch thể bừng bừngtrực trào.

"A a...... A...... Quá tuyệt vời......"

Hạ Lan Vi một tay đỡ bụng, một tay lung tung bám víu vào bụi cỏ bên người, nhổ cả gốc rễ của nó lên, vất vả thở hổn hển,

"...... Thật thoải mái...... Ngươi nhu như vậy...... A...... Ta...... Ta...... Ư......"

"Ta sờ ngươi như vậy, liền giải được dược sao?"

Dương Sơn tiếp tục hỏi, tựa như cái gì cũng không biết, thoạt nhìn giả trân, vì ánh mắt hắn lộ rõ vẻ thèm thùa không giấu giếm, nhưng Hạ Lan Vi đã sớm không phân biệt nổi thực thực giả giả, dục hỏa nhanh chóng choáng hết tâm trí y,

"...... Không phải...... Tiến, muốn tiến vào...... A...... Bên trong...... Bên trong...... A a......"

Hạ Lan Vi dưới tay Dương Sơn xoa nắn không nói nổi một câu hoàn chỉnh, thân thể nhịn không được run run muốn cuộn thành một đoàn, lại bị Dương Sơn ngăn cản.

Dương Sơn cởi dây lưng quần y, kéo chân y duỗi thẳng ra, trực tiếp lột quần y xuống để lộ tiết khố, lớp vải trắng đã sớm ướt thành một mảng bán trong suốt, có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ bên trong, Dương Sơn ngẫm nghĩ, nhanh chóng cởi nốt nội y, tính khí lập tức bại lộ trước mắt hắn.

"A...... A a...... Ngươi...... Ngươi làm gì......"

Chưa từng có ai đối đãi bá đạo như thế với Hạ Lan Vi, ngược lại khiến y cảm nhận được khí tràng cường đại của nam nhân, làm y không tự chủ muốn thần phục, kiểu như đối phương quá cường ngạnh, y bất giác sẽ trở nên yếu đuối, đây là bản năng tìm kiếm sự bảo hộ cùng thương tiếc, cũng là điều mà trượng phu y căn bản không thể mang lại cho y.

Dương Sơn không biết y suy nghĩ cái gì, hắn chỉ chuyên tâm quan sát nơi tư mật của Hạ Lan Vi.

Chỗ đó không giống những người mà hắn đã từng gặp, chẳng những không có lông tóc, ngược lại trơn bóng một mảnh, chỉ có một ít lông mao ngắn ngủi, chỉ cần thổi nhẹ, côn ŧᏂịŧ hồng phấn cùng âm hạch đều bại lộ ra ngoài, hiện tại không chỉ ướt đẫm, mà còn có chút sưng nề, nhất là âm hạch phía trên mép môi hoa huyệt giống như một hạt đậu nhỏ, so với bình thường thì lớn gấp đôi, ướt đẫm nhiễu nước, côn ŧᏂịŧ cũng cứng rắn thẳng tắp .

Dương Sơn đối với hạt đậu nhỏ kia sinh ra hứng thú, hắn tách mở đùi Hạ Lan Vi, cả người tiến lại gần, vươn ngón tay trỏ, nhẹ nhàng chạm vào âm hạch, sau đó dần dần dùng lực ấn xuống, còn dùng đầu ngón tay chai sần ma sát xoa nắn.

"...... Nha a ! a a a a ! không được...... Chỗ đó không được a...... A ! a a a ! ! !"

Toàn thân Hạ Lan Vi đột nhiên cứng đờ, lập tức điên cuồng hét rầm lên, thân thể nhịn không được run rẩy muốn bật dậy, tay y lung tung cào loạn mặt đất, tựa hồ muốn chạy trốn, lại bị Dương Sơn đè chặt đùi, không cách nào di chuyển được, nước mắt y không ngừng tuôn trào, nước miếng thấm ướt một nửa khuôn mặt, thống khổ cầu xin hắn đừng chạm chỗ đó, nhưng Dương Sơn mới không thèm để ý, vẫn tiếp tục nắn bóp âm hạch.

"A ! a ! a ! cầu ngươi...... Van cầu ngươi...... Đừng chạm...... Đừng chạm vào chỗ đó...... A a...... Chịu không nổi...... Ta chịu không nổi ...... Ưm a...... hức a......"

Hạ Lan Vi không ngừng lắc đầu khóc lóc, âm hạch thật sự quá nhạy cảm, căn bản không thể xoa, bị nắnbóp không ngừng như vậy, tựa như bị điện giật, trong tiểu huyệt co rút lợi hại, y quả thực sung sướиɠ, chuyện giường chiếu trước đây chưa từng có kɧoáı ©ảʍ như này, tuy ngoài miệng ngăn cản, nhưng y thực sự không muốn Dương Sơn dừng lại.

"...... Hức...... Nhu...... A a...... Chịu không nổi...... Y......"

Một viên thịt mềm mại lại co dãn bị Dương Sơn dày vò hết nghiêng sang trái lại ngả qua phải, dần dần nhiễm màu đỏ thẫm, toàn bộ hạ thể đều run rẩy, nhục thần phía dưới đột nhiên co rút một trận, mãnh liệt phun ra một vũng lớn dịch thể trong suốt, nhục căn cũng tự bắn ra tinh thủy trắng đυ.c, Hạ Lan Vi thét lớn một tiếng vang trời.

"A a a -- muốn bắn ! bắn ! a a a --"

Hạ Lan Vi bị xoa âm hạch liền bắn tinh, hoa mắt choáng váng, lúc cao trào thân thể vẫn tiếp tục co rút, cái bụng phồng lên cũng có chút run rẩy, Dương Sơn có hơi sợ ảnh hưởng đến hài tử bên trong, nhưng mắt thấy biểu tình Hạ Lan Vi sảng khoái muốn bay lên trời, không có một nét thống khổ, lại nghĩ đến câu nói của hệ thống "hài tử rất khỏe mạnh", mới thả lỏng tâm tình.

"...... Aaaaa..... hức...... aa...... ư......"

Hạ Lan Vi bắn một lần, dục hỏa cũng phát tiết ra một ít, theo lý thuyết hẳn là tốt lên, nhưng không biết mấy tên sơn tặc kia cho y ăn da^ʍ dược gì, y bớt khó chịu trong chốc lát, dục hỏa lại bùng lên, càng nhiệt liệt hơn trước, nhục huyệt bên dưới cũng càng thêm hư không, cảm giác này đột ngột xuất hiện quá mãnh liệt, khiến Hạ Lan Vi không khống chế nổi, y hận không thể lập tức nhét vào trong tiểu huyệt một cái đầu trâu.

"A a...... Không được...... Vẫn là không được...... A...... Cứu ta......"

Hạ Lan Vi chỉ sảng khoái một chút, liền bắt đầu thống khổ, y ẩn ẩn nhận thấy thân thể khác thường, phảng phất như chỉ có bị nam nhân sáp huyệt hơn nữa còn phải bắn vào trong thì mới giải được da^ʍ dược, y nắm chặt Dương Sơn, hai mắt mơ hồ đẫm lệ, kỳ thật căn bản không thấy rõ khuôn mặt Dương Sơn, cầu xin hắn sáp huyệt mình,

"Cắm vào đến...... Van cầu ngươi...... Nhanh lên cắm vào trong...... A...... Không thì...... Không thì ta sẽ chết mất...... ưm a...... Cầu ngươi......"

Y cảm giác thanh âm của mình rất lớn nên có chút xấu hổ, nhưng nghe vào tai Dương Sơn, thanh âm càng ngày càng nhỏ , ban đầu hắn không để ý, nhưng nhờ hệ thống kịp thời nhắc nhở hắn, nếu không bắt đầu giải cứu Hạ Lan Vi, không có tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân bắn vào trong y, lập tức sẽ tiến vào trạng thái hấp hối, Dương Sơn cả kinh, không dám trì hoãn thêm nữa, nhanh chóng làm nhiệm vụ.

Hắn lôi ra côn ŧᏂịŧ đã cương, đến gần bên mặt Hạ Lan Vi cho y xem,

"Ngươi muốn cho cái gì cắm vào? Là vật này sao?"

Hạ Lan Vi mê man đảo mắt nhìn qua, liền bị cự đại côn ŧᏂịŧ dữ tợn dọa ngốc,

"Lớn...... Lớn quá......"

Đâu chỉ có lớn, quả thực so với trượng phu y còn muốn lớn hơn gấp đôi!

Hạ Lan Vi chưa bao giờ gặp qua vật nào to như vậy, y ngây ngốc nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể đều sắp hóa thành một ngọn lửa, cơ khát sắp chết mất,

"...... Mau...... Mau sáp...... A a...... Cắm vào chỗ đó của ta...... Mau......"

Khóe mắt y phiếm hồng, trực trào nước mắt, dùng ánh mắt ướŧ áŧ đa tình khao khát nhìn cự đại côn ŧᏂịŧ của Dương Sơn, nếu không vì bụng lớn di chuyển bất tiện, y đã lập tức nhào qua, tự đem thứ kia nhét vào bên trong huyệt, mà chỉ cần vừa nghĩ đến bản thân mình sắp sửa được cảm nhận cảm giác vật thô to này cắm vào, y nhịn không nổi hưng phấn run lên từng cơn.

"...... Thật lớn...... Mau tới...... A...... Tới cứu ta......"

Thanh âm y càng ngày càng vô lực, Dương Sơn không dám kéo dài thêm, giúp Hạ Lan Vi điều chỉnh vị trí một chút, bảo đảm sẽ không áp lên bụng y, sau đó nâng hai đùi y lên, đặt trên vai mình, dùng tư thế này cắm vào sẽ khiến Hạ Lan Vi thoải mái thêm một ít.

Cự đại qυყ đầυ tại âm hạch cọ xát vài cái, Hạ Lan Vi bắt đầu run rẩy, tiểu nhục căn lại đứng thẳng lên, Dương Sơn tìm đúng miệng huyệt, chậm rãi đem đại qυყ đầυ thử áp vào một chút, phát hiện bên trong đã sớm chuẩn bị tốt , vừa ướt vừa nóng, căng chùng vừa phải, quả thực không thể thoải mái hơn, hắn dứt khoát đẩy thẳng eo, toàn bộ côn ŧᏂịŧ "phốc xuy" một tiếng liền cắm vào hết!

"A a a --" Hạ Lan Vi nhất thời hét rầm lên, cái bụng trắng nõn run rẩy, nhục căn lập tức bắn ra, ngón tay y nắm chặt bụi cỏ dưới thân, ngón chân cuộn tròn, cẳng chân đặt trên vai Dương Sơn khống chế không nổikhông ngừng đá đạp lung tung, toàn bộ thân thể đều mất kiểm soát.

"Chết...... Chết a...... A a ưʍ..... Lớn quá...... nhồi đầy...... Đều chống ra...... A a...... Không được......ta.....chịu không nổi....... híc a a......"

Lần đầu tiên có cự đại vật tiến vào nhục động, nhất thời cương ngạnh không biết làm sao, gắt gao bọc lấyDương Sơn, không ngừng phát sinh run rẩy thật nhỏ, đợi đến khi Dương Sơn bắt đầu trừu sáp, trực tiếp phá vỡ nhục động, đại qυყ đầυ không chút lưu tình vọt tới chỗ sâu nhất, thân thể Hạ Lan Vi cơ hồ muốn bị hắn đỉnh đứng lên, nhục bích bắt đầu co rút như điên, lại bị đại nhục bổng nhanh chóng mài mềm ra, thoải mái đến mức muốn tê liệt, Hạ Lan Vi không thốt nổi nên lời, đầu y ra sức ngửa về sau, đem bụng ưỡn cao lên,

"...... Ngươi...... ư...... A..aa...... A...... hức...... hức a......"

Dương Sơn bắt lấy cẳng chân cương ngạnh của y, bắt đầu chầm chậm hướng bên trong trừu sáp, đại nhục bổng tại tiểu huyệt căng chật ra ra vào vào, lúc mới đầu sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn, hắn không có đỉnhvào tao tâm* Hạ Lan Vi, chỉ đơn thuần ma sát nhục bích, cứ như vậy cũng đủ làm Hạ Lan Vi sảng khoái, y sung sướиɠ trắng dã hai mắt. (*tao tâm: điểm G ấy)

"...... A a a...... A...... A...... thật giỏi...... giỏi quáaaa......"

Hạ Lan Vi thanh âm mơ mơ hồ hồ, phát ra khỏi miệng, không chăm chú lắng nghe đều không biết y đang nói gì,

"A...... Ư...... Nhanh quá...... A...... chết mất...... sướиɠ chết ta...... Người tốt...... ư...... Người tốt......"

Đỉnh núi xưa nay không bóng người, giờ phút này lần đầu tiên náo nhiệt, vượt qua hàng chục gốc đại thụ, lướt qua tầng tầng bụi cây, liền có thể phát hiện, một bãi đất trống khá bằng phẳng, có hai bóng người giao thoa, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ lay động, phát ra tiếng thở dốc ái muội cùng rêи ɾỉ, đến gần thêm một chút, liền sẽ thấy một nam nhân cường tráng lực lưỡng thành thục đè lên một người, không ngừng cử động tới lui, chầm chậm sáp huyệt người bên dưới, mà thân thể tinh tế bị hắn đặt dưới thân, giương một cái bụng to tròn, dĩ nhiên là một dựng phu!

Chỉ thấy một dựng phụ cơ khát ôm cổ một người, cầu xin hắn càng dùng lực cắm vào chính mình.

"...... A a...... Ngươi quá tuyệt vời...... hức a...... Thật là lợi hại...... híc...ư...... Sao, sao lợi hại như vậy...... a...... Lại, lại sáp ta...... A a...... Ta thật thoải mái......"