Hệ Thống Công Lược Những Người Vợ Dâm Đãng

Chương 18 Công lược đế đô lai khách [2][cao H]

Tuy rằng Dương Sơn thích yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với vợ người khác, tính cách đôi khi cũng ngông cuồng, dưới ánh mắt đánh giá của bất kỳ ai cũng không phải loại người tốt đẹp gì, nhưng kỳ thật bản chất Dương Sơn không tà ác, hắn cũng là người có điểm mấu chốt, hắn chưa bao giờ chân chính hại người, bằng không ở thế giới nguyên bản hắn sẽ không thanh thanh bạch bạch như thế, chưa từng có tiền án nào. Cho dù yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với vợ người ta, nhưng luôn luôn là ngươi tình ta nguyện, từ trước đến nay không miễn cưỡng, xuyên đến nơi này, vào lúc công lược mục tiêu, hệ thống phải lặp đi lặp lại cam đoan bọn họ cam tâm tình nguyện, hắn mới hạ thủ, cho nên khi Dương Sơn ý thức được rằng lựa chọn của mình sẽ làm hại người khác, tim hắn đập thình thịch.Thấy Dương Sơn như thế, thanh âm hệ thống cũng phá lệ đứng đắn hơn rất nhiều, nó phủ định hoàn toàn ý nghĩ của Dương Sơn.

"Kí chủ không cần lo lắng, tôn chỉ mà hệ thống thuỷ chung tuân theo là mang đến niềm vui hạnh phúc cho nhóm người vợ, nói cách khác, bản hệ thống kỳ thật phục vụ vì những người vợ , mà không phải kí chủ, lại càng sẽ không vì đón ý hùa theo kí chủ mà cố ý thay đổi những người vợ, bất hạnh của mỗi một người vợ đều là vận mệnh thực sự của bọn họ, không liên quan gì tới kí chủ."

Dương Sơn hơi chút nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn chưa yên lòng,

"Vậy khi nãy ngươi nói y tới đây là vì lựa chọn của ta, nên mới bị hệ thống dẫn đường?"

Hệ thống hiếm khi kiên nhẫn giải thích:

"Đúng thật như vậy, những việc không may xảy ra trước lúc hệ thống dẫn y đến đây, đều không quan hệ với kí chủ, mà là vận mệnh tương lai của y, tuy rằng kí chủ cải biến, nhưng tôn chí của hệ thống là chỉ làm mọi việc diễn tiến theo hướng tốt đẹp lên, tuyệt nhiên không làm mọi chuyện tệ đi. Ví dụ nếu kí chủ không lựa chọn, vận mệnh của y ắt hẳn sẽ bị sơn tặc bắt mất sau đó chết đi, một xác hai mạng, ngược lại nhờ kí chủ chọn lựa, hệ thống sẽ dẫn đường giúp y đi đến nơi này, cứu được hai mạng người."

Lúc này Dương Sơn mới triệt để yên tâm, cũng có tâm tình nói đùa, hắn cúi đầu nhìn nhìn Hạ Lan Vi,

"Nói cách khác là ta cứu y?"

Thanh âm hệ thống lại khôi phục như trước, lãnh đạm và có chút khinh bỉ nói,

"Không hẳn nha, dù sao cũng là cưỡng chế thay đổi vận mệnh, hơi chút không chú ý, sẽ đi lại vào quỹ đạo cũ, ví như nếu vừa rồi kí chủ không chạy kịp lêи đỉиɦ núi, y sẽ ngã nhào ra khỏi vách núi, một xác hai mạng, nay thân thể y trúng xuân dược, nếu không kịp thời cùng nam nhân giao hợp, cũng có thể một xác hai mạng, coi như ngươi cứu được y, nhưng lại không hộ tống y bình an trở về Đế đô, dọc đường tuỳ thời đều có thể một, xác, hai, mạng."

Dương Sơn bị hệ thống liên tiếp nhắc nhở "một xác hai mạng" làm mồ hôi lạnh ứa ra, nhanh chóng ngăn cản nó,

"Dừng, dừng, dừng! Nếu ta điên cuồng thao y, y cũng sẽ một xác hai mạng đi? Nói cách khác, lúc nào y cũng có thể một xác hai mạng hết?!!"

Dương Sơn chỉ thuận miệng ví dụ, không nghĩ tới hệ thống lại nói,

"Sẽ không đâu, đứa nhỏ này thực sự "khỏe mạnh"

Dương Sơn: "%¥##%&......"

***

Hạ Lan Vi chạy đến nơi hoang tàn vắng vẻ xa lạ này, thật sự nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết.

Y vạn phần hối hận chính mình vì cái gì lại muốn cãi nhau với trượng phu, vì cái gì muốn rời hoàng cung, vì cái gì chỉ mang theo hai thị vệ, vì cái gì ngốc nghếch hồ đồ dễ dàng tin tưởng người xa lạ, còn ăn thứ sơn tặc cho y, sai lầm nối tiếp sai lầm, mới rơi vào kết cục này.

Mấy gã sơn tặc đã nói sao? Bọn họ nói rằng cho y ăn da^ʍ dược cực mạnh, nếu không cùng nam nhân giao hợp, sẽ vì cơ khát mà chết....

(nulo quá chết á _(:3」z)_)

Hạ Lan Vi rùng mình một cái, trong lòng cực kì kinh hoảng, nhưng ngạo khí hoàng thất khiến y không chịu khuất phục mấy tên sơn tặc đáng chết kia, huống chi trong bụng y còn có hài tử, tay ôm bụng nhân lúc thị vệ yểm hộ, y liều mạng trốn thoát, kinh sợ cắm đầu chạy một mạch, lại chạy đến một địa phương hoàn toàn xa lạ, còn lạc đường. May mà phía sau không có ai truy đuổi, y vốn nên buông lỏng một chút, nhưng không đợi y hảo hảo nghỉ ngơi, dược trong thân thể đã bắt đầu phát huy tác dụng, trong đầu y một trận mê muội, thân thể từ bên trong bắt đầu nóng lên, trong khoảng thời gian ngắn ngủi liền bùng cháy toàn thân.

Giờ phút này chung quanh không có một bóng người, y bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề da^ʍ dược, y không muốn chết, y chết hài tử cũng sẽ cùng chết, y còn muốn sống, muốn bình an sinh hạ hài tử, y cần một nam nhân. Nhưng mà...... nam nhân ở chỗ nào?

Y nhìn quanh bốn phía, tất cả đều là một vùng núi cỏ cây hoang vắng, nửa bóng người cũng không nhìn thấy. Hạ Lan Vi phát hiện y lại phạm thêm một sai lầm trí mạng nữa, y thầm nghĩ chạy trốn tới một nơi không người sẽ an toàn, nhưng nếu không có người, ai sẽ giúp y giải dược? Chẳng lẽ hôm nay y thật sự chết ở chốn này sao?

"Hức......"

Ánh mắt Hạ Lan Vi bắt đầu nhoè đi, đầu óc cũng dần mơ hồ, cứng rắn đi về phía trước, đối với vạn vật xung quanh đều cảm thấy trì độn, sao Dương Sơn xuất hiện, sao lại cứu mình, y hoàn toàn không rõ ràng, thậm chí ngay cả lúc này bên cạnh có thêm một người, y căn bản cũng không biết.

Thời điểm Dương Sơn nói chuyện cùng hệ thống, hắn đem Hạ Lan Vi nâng dậy đặt y ngồi tựa một bên trên một tảng đá lớn, đợi đến khi Dương Sơn nói xong, quay đầu thấy một cảnh tượng làm tất cả nam nhân đều chảy máu mũi:

Hạ Lan Vi ánh mắt mịt mờ như phủ một lớp sương mù, vạt áo đã bị y kéo ra, để lộ hai bầu ngực trắng nõn, núʍ ѵú vì mang thai vừa hồng vừa lớn, sớm cứng rắn nhếch lên, cái bụng tròn vo cũng bại lộ, nhờ vào làn da trắng mịn cùng cái rốn khả ái, chẳng những không làm người ta chán ghét mà ngược lại khiến người khác yêu thích, hai chân dang rộng, khoảng giữa ướt đẫm một mảng lớn, giống như tiểu trong quần, mùi hương da^ʍ thuỷ dù cách xa Dương Sơn vẫn ngửi được.

Điều hấp dẫn Dương Sơn nhất chính là dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, Hạ Lan Vi nhanh chóng nâng tay đặt trên hai bầu ngực cao ngất, bắt đầu xoa xoa nắn nắn, hai bầu ngực vừa bị bóp vừa bị xoa, trông như thỏ con vui thích tung tăng nhảy, quả thực khiến Dương Sơn không cách nào dời mắt, hắn chậm rãi bước đến chỗ Hạ Lan Vi.

Hạ Lan Vi cảm thấy nóng bỏng người, tựa như trong thân thể có ngọn lửa thiêu đốt, nhất là nhục huyệt bên dưới ướt đẫm nước không ngừng tuôn dâʍ ŧᏂủy̠ ra bên ngoài không khống chế nổi, quần đã sớm ướt sũng, hai bầu vυ' trước ngực cũng rất nóng, vừa nóng vừa ngứa, làm y bứt rứt vô cùng, toàn bộ thân thể đều ửng hồng, vô thức phát ra tiếng rên mỏng manh. Dục hỏa thật sự rất tràn đầy, y rốt cuộc nhịn không được núʍ ѵú bị ngứa, đem tay bao trùm lên bầu vυ', tận lực xoa nắn, còn dùng ngón tay bóp chặt núʍ ѵú, tự mình an ủi.

"A...... hức a...... ư......"

Mái tóc vốn dĩ gọn gàng của Hạ Lan Vi đã sớm tán loạn, dán chặt trên sườn mặt y, vài sợi tóc còn vướng vào trong miệng, y cũng không màng tới, chỉ khép hờ đôi mắt mịt mờ sương, hai tay miết ngực, thịt nhũ di động theo tay y lên lên xuống xuống, sau đó y dùng ngón tay trỏ cùng ngón cái bóp chặt núʍ ѵú, giống như đang vắt sữa, thẳng đến khi hai bầu vυ' mẫn cảm run rẩy dựng thẳng lên cao, núʍ ѵú hồng diễm cũng cứng như hai hòn đá, hơi chút kẹp chặt đã vừa đau vừa thích, làm y không ngừng phát ra âm thanh thở dốc dâʍ đãиɠ, dục hỏa trước ngực bị ngón tay y trấn áp, kɧoáı ©ảʍ khiến y thoải mái vô cùng, hai chân nhịn không được đạp đá lung tung trên mặt đất, khoảng giữa hai đùi càng ngày càng ướt.

"A...... A...... Hức..c...... Ư...... Không được......"

Dương Sơn lại gần, nhìn y tự đùa bỡn bầu vυ' mình, có thể vì đang mang thai, bầu vυ' của y so với Mầm Thiển còn muốn lớn hơn đôi chút. Hắn thấy thật mới lạ, ở thế giới này không giống thế giới nguyên lai của hắn, dựng phu* nơi này vào thời kì mang thai đã có thể tiết ra sữa tươi, cho nên phỏng chừng Hạ Lan Vi chơi núʍ ѵú một hồi, không cần bôi bất cứ thứ gì, cũng có thể phun ra sữa. (*dựng phu: nam nhân có bầu)

Hắn cũng phát hiện, bầu ngực dị nhân tựa hồ là tử huyệt của họ, trước đây chỉ có mỗi Mầm Thiển là dị nhân, hắn tưởng đó là do thể chất cá nhân, hiện tại Hạ Lan Vi cũng thế, đem so sánh với tiểu huyệt bên dưới, bọn họ dường như càng thích bị đùa bỡn bầu ngực hơn, trong tình huống cơ khát như nhau, sẽ luôn vỗ về chơi đùa hai bầu vυ' trắng nõn trước.

Hạ Lan Vi hoàn toàn đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ, hai khối thịt nhũ này thật sự là nơi mẫn cảm của y, trượng phu y tuyệt đối không chạm vào, nhưng nơi này bị nhu rất thư thái, y không nhịn được tự mình sờ, trượng phu không thích y như thế, nhưng y không chịu nổi, vì vậy mỗi lần làʍ t̠ìиɦ, để ngăn y tự mình xoa nắn, trượng phu sẽ đem hai tay y trói lại, nhưng càng làm vậy y càng thấy bứt rứt, mỗi lần mây mưa xong trượng phu đi ngủ, y đều lén lút nắn bóp nửa buổi, đến khi hừng đông sắp ló dạng, bị chính mình nhu ngực cao trào một lần, lúc này mới có thể xem như thỏa mãn.

Nay trúng da^ʍ dược, nơi này của y càng không nhịn nổi, y dùng lực tự xoa nắn bầu ngực, muốn mau chóng cao trào một lần, thư giải dục hỏa trong thân thể, nhưng lần này bất đồng với mọi khi, tác dụng da^ʍ dược rất mạnh, dùng bầu ngực cao trào lại quá chậm, y đã không thể nhẫn thêm giây phút nào, thêm phía dưới cơ khát lợi hại, y rốt cuộc buông bầu ngực ra, cởi bỏ đai lưng, muốn an ủi nhục huyệt bên dưới, nhưng y đã mang thai năm tháng, bụng phồng lên, cản trở động tác, dược lực hung mãnh làm y không đủ khí lực, đai lưng không sao cởi được, làm y gấp phát khóc.

Lúc này, đột nhiên xuất hiện một đôi tay, nhẹ nhàng giúp y gỡ bỏ đai lưng.

Hạ Lan Vi ngẩng đầu, dùng sức mở to mắt nhìn, tầm mắt rõ ràng hơn, mới phát hiện trước mặt không rõ từ khi nào đã xuất hiện một nam nhân, nếu là ngày thường, bị một nam nhân xa lạ nhìn thấy bộ dáng xấu hổ này của mình, y nhất định xấu hổ và giận dữ muốn chết, nhanh chóng mặc quần áo, nhưng nay khác ngày xưa, da^ʍ dược phát tác, y khao khát nam nhân dữ dội, nhìn thấy Dương Sơn, trong đầu cũng chỉ có một ý niệm: Nam nhân ! công quân !

Y cũng không biết lấy đâu ra khí lực, vươn tay gắt gao bắt lấy cánh tay Dương Sơn, móng tay đều bấu vào da thịt, nghẹn ngào cầu xin Dương Sơn:

"...... Cứu...... Cứu ta...... Ta không được...... Không được...... A...... A......"

Dương Sơn giả vờ ngây ngô hỏi:

"Ngươi bị làm sao ? Ta nên cứu ngươi như thế nào?"

"...... A...... A......"

Hạ Lan Vi bị mùi hương công quân trên người Dương Sơn câu dẫn lạc hồn, y cố gắng vươn thân thể lên cao, muốn hướng đến gần hắn, tay cũng kéo hắn về phía mình, hận không thể dính chặt lên trên người hắn.

"Da^ʍ...... Da^ʍ dược...... Khó chịu...... Khó chịu chết mất, chết...... Cứu cứu ta...... Mau cứu cứu ta...... A hức...... Không được...... Ta nhịn không được ...... Mau, mau một chút...... A a......"

Hạ Lan Vi gấp phát khóc, từ cái nhìn đầu tiên thấy rõ Dương Sơn, y khống chế không nổi thân thể rối loạn, dược lực da^ʍ dược cộng thêm nhiều năm dục cầu bất mãn, khiến y không còn chú ý hài tử trong bụng, cơ hồ hóa thành da^ʍ thú cầu hoan, khát cầu nam nhân xa lạ thao làm.

Dương Sơn nương theo lực đạo của y, đem tay dán lên ngực y, núʍ ѵú cứng ngắt đỉnh vào lòng bàn tay hắn, mẫn cảm điên động , tay Dương Sơn dùng lực ấn xuống, làm núʍ ѵú chèn vào trong thịt nhũ, sau đó mạnh mẽ xoa nắn thuậnchiều kim đồng hồ, miệng lại phảng phất nghi hoặc hỏi,

"Làm sao để giải? Giải như vậy sao?"