Dương Sơn sợ đè nặng bụng y, nên hai tay chống mặt đất, dùng tư thế tập hít đất để thao Hạ Lan Vi, côn ŧᏂịŧ từng chút xâm nhập vào nhục động, Hạ Lan Vi một tay đỡ bụng, một tay ôm cổ Dương Sơn, bị làm đến nỗi nước miếng văng tứ tung."Ưʍ...... Người tốt...... Chết mất thôi ......" Hạ Lan Vi mơ hồ rêи ɾỉ, "Người tốt, muốn bắn...... Aaaa..hừ ...... ưʍ...... bắn......"
"Muốn bắn thì bắn đi."
Dương Sơn thở phì phò trấn an y, kỳ thật đây là lần đầu tiên hắn sáp dựng phu, không nghĩ tới cảm giác tốt đến thế, độ ấm trong nhục động so với người bình thường còn nóng hơn, nước cũng nhiều hơn, huyệt động nóng ẩm làm hắn liên tục thở hổn hển, thật thích.
"A......aaa...... aaa ! ư...aaa...ưm ! !"
Thanh âm Hạ Lan Vi càng lúc càng lớn, càng ngày càng mơ hồ, biểu tình thống khổ vặn vẹo, mái tóc đẫm mồ hôi dán sát trên mặt, hai má trắng muốt ửng đỏ xinh đẹp, trên người ướt sũng mồ hôi, làn da của y non mịn bóng loáng, Dương Sơn nhịn không được bàn tay vuốt ve khắp nơi, sờ đến đâu Hạ Lan Vi đều mẫn cảm run rẩy đến đó, rất nhanh kɧoáı ©ảʍ liền khuếch tán toàn thân, y cố gắng cử động hạ thể, hai bầu vυ' trước ngực lay động lợi hại, bụng y bị đỉnh có chút xóc nảy, nhưng y không còn tâm trí chú ý nữa, nhục huyệt gắt gao co rút lại, chặt chẽ khóa chặt đại nhục bổng bên trong không để nó rời đi, bỗng nhiên một lượng lớn chất lỏng nóng hổi từ sâu trong huyệt trào ra tưới toàn bộ lên trên đại qυყ đầυ, y nhịn không được hét rầm lên,
"A a a – bắn ! lại bắn rồi a a ! thật giỏi ! thật giỏi ! hức ưmm !"
Dương Sơn cố không đáp lại y, hắn cũng hít hơi thở dốc, nhục huyệt bên trong nóng như lửa, hắn có chút không nhịn nổi, động tác đưa đẩy cũng gấp rút hơn, đại qυყ đầυ liền đỉnh đến một khối thịt nhô lên đặc biệt mềm mại nằm sâu bên trong, Hạ Lan Vi đang thét chói tai lập tức ngưng bặt, toàn bộ thân thể cương ngạnh, run rẩy, căng cứng ưỡn cong lên, hơn nửa ngày mới thả lỏng mềm xuống.
"Hức...... Hức......"
Ánh mắt Hạ Lan Vi hoàn toàn tan rã , y nỉ non mê man,
"Kia...... Chỗ đó...... A a...... Còn muốn......"
Dương Sơn "ách" một tiếng, theo câu nói của y đẩy nhanh đến cực hạn, lập tức tập trung hỏa lực đỉnh đến tao tâm của y, cỗ lực lớn làm hắn cùng Hạ Lan Vi kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực độ, nơi đặc biệt mẫn cảm bị công kích liên tiếp làm Hạ Lan Vi một câu cũng không nói nổi nên lời, y trợn trắng hai mắt, lúc mới bắt đầu y còn nhớ dùng một tay che chở phần bụng, đến bây giờ y không còn biết gì nữa, bụng bị đỉnh xóc nảy điên đảo, cảm giác thoải mái làm bụng cũng cùng run rẩy, y chưa bao giờ trải qua kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như vậy, cơ hồ tưởng rằng bản thân đang ở tiên giới, y một tay tự nhét vào miệng cắn, một tay bấu chặt Dương Sơn không ngừng lay động eo, lúc đinh ninh cho rằng đã đạt đến cực hạn, Dương Sơn thình lình bắt được bầu vυ' trước ngực y.
Kỳ thật Dương Sơn nhẫn nại đã lâu, hắn thích nhất hai bầu vυ' trắng nõn nà phổng phao vẫn luôn lắc lư không ngừng trước mặt hắn, làm hắn không thể dời tầm mắt, chỉ là cố kỵ thân thể Hạ Lan Vi, sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức sẽ hại hài tử, nên không lập tức xuống tay, song hài tử này thực sự "mạnh khoẻ", hắn rốt cuộc không nhịn nữa, bắt đầu xoa nắn hai khối thịt nhũ mẫn cảm này, thậm chí còn cúi đầu xuống, ngậm chặt một bên núʍ ѵú.
"Hức...... Aaa..ưʍ...... Đừng...... Đừng mà......."
Hạ Lan Vi đột nhiên lớn tiếng khóc rên:
"A a ! không thể đυ.ng vào...... Không thể đυ.ng vào ...... Người tốt...... Cầu ngươi a a...... Ngươi nắn như thế là gϊếŧ chết ta ...... A...... A a......"
Y càng nói không thể đυ.ng vào, lại càng muốn được nắn nhiều hơn, Dương Sơn đã sớm hiểu rõ tâm lý bọn họ, vì thế hắn vân vê đại núʍ ѵú của Hạ Lan Vi, cảm thấy thật mỹ mãn vừa cắn vừa liếʍ, chỉ một lúc sau, hắn nếm ra được hương vị sữa thoang thoảng, thì ra y bắt đầu tiết sữa.
"A a...... Ngực...... Ngực trướng quá......"
Hạ Lan Vi bắt đầu vặn vẹo thân trên, hai bầu ngực lớn bị y lay động như hai quả bóng nước mềm mại, núʍ ѵú hồng nộn bắt đầu tiết ra chất lỏng trắng trong, hương sữa tản mác trong không khí, tay Hạ Lan Vi muốn sờ bầu ngực lại bị Dương Sơn giành trước một bước, hắn nhu đến biến dạng.
"Ngực cái gì mà ngực, gọi là bầu vυ'." Dương Sơn ra lệnh nói.
"Hức a a a -- không cần ! không cần dùng lực nhu ! a a ! ta nói...... Ta nói...... Vυ', vυ' rất trướng...... A a...... Muốn ra...... Sữa muốn ra ......"
Hạ Lan Vi mê say lắc lư đầu, sướиɠ dục tiên dục tử,
"Ngươi mυ'ŧ...... mυ'ŧ mυ'ŧ nó...... A hức...... Bầu vυ'...... Núʍ ѵú...... ưʍ..aaa..... Lại muốn...... Lại muốn bắn......"
Thân thể Hạ Lan Vi càng ngày càng sảng khoái, núʍ ѵú chảy ra sữa càng nhiều, nhục huyệt co rút gấp gáp hơn, bụng lắc lư lợi hại, mắt thấy đã muốn tới cực hạn, nhưng thanh âm y ngược lại trầm thấp hơn, hàm hồ rêи ɾỉ,
"Ưʍ...... hức..a...... A...... Hảo, người tốt...... Muốn chết, ta sướиɠ muốn chết lên ...... Sao lại...... Sao lại thoải mái đến vậy..... A hức...... Chưa từng có...... A...... thật sướиɠ...... A hức......"
"Bắn, muốn bắn...... ưʍ...ư...... Phun...... Phun a a !"
Hạ Lan Vi cắn chặt răng, thân thể căng cứng ưỡn cong người, cái bụng run rẩy một trận, núʍ ѵú trước ngực như bị ai kéo dựng thẳng lên trời, co rút một trận rồi mãnh liệt phun ra sữa, một phần bắn tung tóe lên người mình, phần khác trực tiếp bắn đến mặt Dương Sơn, Dương Sơn nhanh chóng há miệng hứng được, vị sữa thơm ngọt rót vào trong miệng hắn.
Bầu vυ' Hạ Lan Vi rất lớn, sữa cũng rất nhiều, Dương Sơn uống một hồi lâu, sữa mới không phun nữa, hắn lại nằm sấp bú ʍúŧ núʍ ѵú, lại chảy thêm không ít sữa, mυ'ŧ Hạ Lan Vi phát run, phía dưới tiết nước nhiều như đại hồng thủy, liên tiếp bắn hai lần.
"A...... A......"
Hạ Lan Vi khóc lóc nói,
"Không được...... Như vậy không được...... hức aaa...... Dược không giải được...... Dược vẫn là......"
Tuy y vừa tiết ra, nhưng nhiệt độ trong cơ thể ngược lại tăng cao, thiêu đốt y càng khó chịu hơn, y vừa khóc vừa cầu xin Dương Sơn:
"Van cầu ngươi, bắn vào bên trong đi...... A a...... Không thì...... Dược......"
Một tiểu mỹ nhân xinh đẹp khóc lóc cầu xin mình bắn vào trong thân thể y, hình ảnh này quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cho dù thân kinh bách chiến như Dương Sơn cũng không kiên trì được bao lâu, hắn gầm nhẹ một tiếng, dốc toàn lực đẩy thẳng eo về phía trước, đem côn ŧᏂịŧ cắm sâu vào trong nhục động, qυყ đầυ đỉnh đến tử ©υиɠ , sau đó buông lỏng tinh quan*, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắt đầu mãnh liệt phun ra! (*tinh quan: lỗ cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuất ra)
"A a a ! bắn ! bắn cho ta a !"
Hạ Lan Vi hét lên một tiếng, bắt đầu khóc lớn,
"A a ! a ! sảng, sảng khoái quá ! không được ! a ! a ! ta thật sung sướиɠ ! ta, ta có phải đang nằm mơ hay không ! sao ...... Sao như vậy...... A...... A...... thật sướиɠ......"
Quả nhiên cần tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm giải dược, đợi đến khi Dương Sơn bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong, thân thể Hạ Lan Vi rốt cuộc cũng chậm rãi hạ nhiệt, y đỡ bụng nằm trên mặt đất, há miệng thở hổn hển, hai luồng thịt nhũ khẽ lắc lư phập phồng, phía trên dính đầy sữa, phía dưới tiểu huyệt cũng không ngừng co rút lại, từ bên trong chậm rãi chảy ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt.
Dương Sơn thấy y còn thanh tỉnh , không có ngất xỉu, liền nâng y dậy, ôn nhu hỏi y:
"Ngươi có khỏe không? Dược đã giải được chưa?"
Hạ Lan Vi vẫn còn đắm chìm bên trong kɧoáı ©ảʍ, phản ứng có chút chậm chạp, thở hổn hển một hồi lâu mới nhỏ giọng đáp:
"Ừm......"
Y cúi đầu nhìn thân thể trần trụi của mình, rốt cuộc mới ý thức được bộ dáng của mình dâʍ đãиɠ bao nhiêu, vội vàng kéo quần áo che đậy, có chút xấu hổ chui rúc đầu xuống, tuyệt không dám nhìn Dương Sơn, y cảm thấy hoảng sợ, muốn người này mau chóng rời đi, nhưng dù sao cũng là ân nhân cứu mạng mình cùng hài tử, nhờ sự giáo dưỡng tốt nên y vẫn ngượng ngùng ngắc ngứ nói tạ ơn:
"Cảm...... Cám ơn ngươi...... Đã cứu ta...... Ta...... Ta sẽ báo đáp ngươi......"
Dương Sơn cười cười,
"Không cần báo đáp, ta cũng chỉ thuận tay, hơn nữa...... kỳ thật ta cũng chiếm không ít tiện nghi, đúng không?"
Hạ Lan Vi nghe hắn nói, trên mặt nhất thời ửng hồng, ngập ngừng không biết trả lời ra sao.
Dương Sơn thấy quần áo y tán loạn, vải bị xé rách không che được thân thể, làn da lộ ra bên ngoài có chút phát run, liền lấy áo ngoài của mình phủ lên cho y, Hạ Lan Vi cảm nhận được ấm áp, trong lòng nhịn không được cảm kích hắn.
"Nhà ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi trở về?"
Dương Sơn giả vờ không biết hỏi y.
Nhờ hành động nhỏ tri kỷ vừa rồi của Dương Sơn mà Hạ Lan Vi buông xuống không ít phòng bị với hắn, vừa lúc y cũng muốn biết mình đã chạy tới địa phương nào nên cũng thật tình trả lời:
"Nhà ta ở đế đô...... Nơi này là chỗ nào vậy?"
"Đế đô?" Dương Sơn làm ra biểu tình kinh ngạc, "Chỗ đó cách nơi này quá xa, người làm sao lại chạy đến đây?"
Hạ Lan Vi trong lòng tràn đầy ủy khuất không chỗ tâm tình, hơn nữa y vẫn luôn được dưỡng trong khuê phòng, không rành thế sự, tuyệt nhiên cũng không biết cái gọi là "tốt khoe xấu che", liền đem sự tình từ đầu tới cuối đều kể hết cho Dương Sơn nghe, vừa nói vừa rơi lệ, Dương Sơn không phụ kỳ vọng hảo hảo an ủi y một phen, cũng bịa lí do thật hợp lí, hứa hẹn đưa y trở về Đế Đô.
"Thật sự?" Hạ Lan Vi kinh hỉ hỏi, "Ngươi thật sự muốn đưa ta trở về?"
"Ngươi đi một mình ta thật sự không yên lòng, hơn nữa ngươi còn mang hài tử, tục ngữ có câu "đã giúp người thì phải giúp tới cùng, tiễn Phật tiễn đến tận Tây Thiên", ta sẽ đưa ngươi trở về an toàn."
Dương Sơn cười cười, cực kì tiêu sái,
"Vừa vặn ta chưa đến Đế đô bao giờ, lần này thuận tiện có thể đi dạo một chuyến."
"Thực cám ơn ngươi , ngươi thật sự là người tốt !"
Hạ Lan Vi nín khóc mỉm cười, cảm kích nhìn Dương Sơn.
Dương Sơn trong lòng tự phỉ nhổ chính mình đến thế giới này thu được một thẻ người tốt, ngoài mặt vẫn rất đứng đắn, hắn đỡ Hạ Lan Vi đứng dậy, dẫn về nhà mình, sửa soạn quần áo, lương khô cùng toàn bộ số tiền hắn có, chuẩn bị lên đường.
Hắn mang hành trang đứng ở cửa thôn, quay đầu chăm chú nhìn thôn nhỏ đã ở suốt mấy tháng, đây là điểm dừng chân đầu tiên khi hắn đến thế giới này, vẫn có chút cảm tình, việc hắn rời đi không nói với bất cứ kẻ nào, cũng không có ai để hắn từ biệt, tất cả đối tượng hắn công lược đều uống thuốc Lãng quên, không còn nhớ những lần triền miên cùng hắn, người duy nhất có khả năng còn nhớ hắn, chỉ sợ có mỗi mẹ kế phóng đãng kia, nhưng mất đi ký ức bị hắn thao làm, liền chỉ hận hắn sao không chết đi, đối với việc hắn rời khỏi nơi này chắc chắn vui như mở hội.
Kỳ thật ngẫm lại cũng có chút lạc lõng, Dương Sơn thở dài, đem hành trang vác lên vai, một tay đỡ Hạ Lan Vi, cuối cùng quay người rời khỏi nơi này.
Trên đường, hệ thống nói với hắn,
"Kỳ thật, kí chủ có thể thử tìm một đối tượng yêu đương ở thế giới này."
Dương Sơn lắc đầu,
"Tìm được rồi sao nữa, ta chung quy vẫn muốn trở về."
Nếu có thể, hắn thật sự muốn tìm một tiểu dị nhân cùng nhau chung sống hết quãng đời còn lại, dị nhân quả thực rất phù hợp với gu thẩm mỹ của hắn, nhưng cuối cùng hắn vẫn sẽ trở về, yêu nhau rồi phải chia lìa, không phải là việc rất thống khổ sao?
Nghe được lời hắn nói, hệ thống đột nhiên mở khóa kỹ năng trào phúng siêu cấp, giọng nói tràn ngập sự khinh bỉ,
" Trong đầu kí chủ chẳng lẽ chứa toàn là nước? Hay hai mắt ngươi có vấn đề? Có một mục "Nguyện vọng" trong cửa hàng hệ thống chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy? Tích góp đủ tích phân sẽ có thể mang một người trong thế giới này đi cùng. Chỉ số thông minh của kí chủ bị hạ thấp rồi sao?!"
Dương Sơn khựng lại...thực sự có hạng mục này?
Hắn lén lút vào cửa hàng hệ thống xem thử, quả nhiên là sự thật, hắn có thể thử tìm một tiểu dị nhân yêu đương rồi mang về.
Dương Sơn lập tức hưng phấn, thậm chí bất chấp hệ thống trào phúng, cao hứng phấn chấn nói,
"Này quả thực quá tuyệt vời !"
Hệ thống lại tạt cho hắn một chậu nước lạnh,
"Kí chủ đừng vội cao hứng, mở to hai mắt nhìn xem số tích phân yêu cầu, tuy rằng thoạt nhìn có vẻ dễ dàng thực hiện, nhưng với tốc độ công lược của kí chủ, chỉ sợ phải mất thật lâu mới có thể tích góp đủ."
Dương Sơn ngược lại rất lạc quan,
"Cái kia tính là gì, chỉ cần có hi vọng, sớm muộn gì cũng có thể thực hiện."
Hệ thống lần này không lại đả kích hắn, chỉ nói một câu: "Kí chủ cố gắng", rồi im bặt.
Tâm tình Dương Sơn vẫn giằng co thật lâu, hắn buông xuống phiền muộn trước, bắt đầu hành trình mới.