"Ồ, hóa ra thiếu gia vẫn còn nhớ." Tiểu Nguyệt lưu luyến ngửi mùi hương nam tính trên người Cung Lăng Hạo.
"Cũng tới tuổi kết hôn rồi."
"Tiểu Nguyệt nguyện ý hầu hạ thiếu gia cả đời, cho dù vĩnh viễn chỉ là một cô hầu gái." Cô ta không đợi Cung Lăng Hạo nói xong đã vội vàng tiếp lời. Nếu Cung Lăng Hạo đồng ý bỏ Tô Tiểu Tuyết, sau đó rước cô ta vào cửa, cô ta nhất định sẽ vui sướиɠ đến ngất xỉu.
"Ngày mai tôi sẽ bảo phu nhân chọn cho cô một nhà chồng tốt. Nói thế nào đi nữa, cô cũng là người của Cung gia, nhà chồng mà chúng tôi tìm nhất định sẽ khiến cho nửa đời sau của cô hạnh phúc."
"Thiếu gia.." Tiểu Nguyệt bị lời nói của Cung Lăng Hạo làm cho ngây người. "Tiểu Nguyệt không muốn lấy chồng. Người trong lòng Tiểu Nguyệt thích là.."
"Cô đi ra ngoài đi, tôi muốn đi tắm." Cung Lăng Hạo dùng sức đẩy Tiểu Nguyệt ra, ngữ khí bỗng nhiên trở nên lạnh lùng cay nghiệt. "Còn nữa, sau này nói chuyện với thiếu phu nhân, cô tốt nhất nên lễ độ một chút."
"Vâng.." Trong lòng Tiểu Nguyệt cho dù có nghìn vạn lần bất mãn, nhưng vẫn thức thời rời đi.
Ngày hôm sau, Tô Tiểu Tuyết lén lút đến phòng tắm của phòng bệnh Cung Lăng Hạo, lấy chiếc camera cô đã đặt ở bên trong ra. Để nộp đúng hạn những bức ảnh mà Mộng Kì cần, cô ở trong bệnh viện không được nghỉ ngơi.
Nói thế nào đi nữa Cung Lăng Hạo cũng là người chồng trên danh nghĩa của cô, Tô Tiểu Tuyết không thể giao tất cả video đã ghi lại cho Mộng Kì. Mà cô chọn những hình ảnh phù hợp ở trong đó.
Tô Tiểu Tuyết nhìn trong phòng bệnh cả một buổi sáng, có vẻ là rất sầu não. Vị trí mà cô đặt camera, rõ ràng là đúng chỗ đó, vậy mà không biết vì sao những hình ảnh của Cung Lăng Hạo và Tiểu Nguyệt sau khi cô rời đi ngày hôm qua lại không có. Giống như đoạn video phía sau bị người khác cắt bỏ vậy. Nhưng lại không có dấu vết bị xóa.
Cô rất muốn có đoạn video đó, nhưng lại không có chút dấu vết nào sót lại. Ông trời sẽ không đối xử với cô như vậy chứ.
Ở trong phòng bệnh, Tô Tiểu Tuyết bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, cô nhớ buổi tối hôm qua, Cung Lăng Hạo và Tiểu Nguyệt, hai người họ nhất định là làm cái gì đó.
Buổi trưa nhân lúc y tá giao ca, Tô Tiểu Tuyết một mình rời khỏi bệnh viện, đem ảnh đã chụp được đến tòa soạn Mộng Kì.
Mộng Kì nhìn những bức ảnh gợi cảm quyến rũ của Cung Lăng Hạo trên mặt bàn, ánh mắt vốn dĩ lạnh lùng bỗng nhiên phát ra ngọn lửa nhiệt tình.
"Đẹp quá.. trên thế giới này vậy mà thực sự có người đàn ông gợi cảm cường tráng như vậy.. thật đẹp.." Sau khi Mộng Kì xem ảnh, miệng không ngừng khen ngợi Cung Lăng Hạo.
"Chủ biên, nhưng.." Mộng Kì định thần lại, nhìn Tô Tiểu Tuyết đang đứng trước bàn làm việc, biểu tình trên mặt lại biểu lộ chút bất mãn. "Sao chỉ có nửa thân trên? Phần dưới đâu?"
"Cái gì?" Tô Tiểu Tuyết kinh ngạc nhìn Mộng Kì.
Người phụ nữ làm sao vậy? Biếи ŧɦái sao? Cho dù muốn tin tức hot thì cũng không nên có chừng mực chứ.
"Này, cô đừng hiểu lầm, ý của tôi là, nếu đã là ảnh tắm, vậy cũng phải có phần dưới chứ. Cái cảnh mà tôi muốn là một người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ, mặc quần đùi khêu gợi, thể hiện được hương vị đàn ông. Nếu không, kì tạp chí này của chúng ta cũng không gọi là người đàn ông hấp dẫn." Mộng Kì cố gắng giải thích cho Tô Tiểu Tuyết.
Mặc dù Tô Tiểu Tuyết tiếp xúc với Mộng Kì chưa được mấy tháng, nhưng cô cũng hiểu phần nào tính tình của Mộng Kì.
Mộng Kì là một người phụ nữ lạnh lùng kiêu ngạo, yêu cầu đối với đàn ông cũng rất cao. Cô ta đánh giá Cung Lăng Hạo cao như vậy, có thể nói là hiếm thấy.
"Nhưng tôi đã cố gắng hết sức rồi." Vì mấy bức ảnh này, cô suýt chút nữa thất thân với Cung Lăng Hạo. Lẽ nào chị ta còn chưa thỏa mãn?
"Rốt cuộc là hết sức hay chưa hết sức, chỉ có "Cung thiếu phu nhân" cô mới biết." Lúc Mộng Kì nói còn cố ý nhấn mạnh Cung thiếu phu nhân.
Cho dù cô là vợ trên danh nghĩa của Cung Lăng Hạo, nhưng muốn có được chút ảnh này, hẳn là không có vấn đề gì. Mấu chốt là xem Tô Tiểu Tuyết rốt cuộc có dụng tâm hay không.
"Bỏ đi, ảnh lần này tôi sẽ không vội đưa lên tạp chí." Mộng Kì thấy Tô Tiểu Tuyết không được vui cho lắm, nên mới thêm một câu.
"Vậy việc được nhận vào làm nhân viên chính thức của tôi thì sao?" Cô vội vàng hỏi.
"Được rồi, từ nay trở đi, cô chính là nhân viên chính thức của tòa soạn Mộng Kì chúng ta, hai ngàn tiền lương lúc trước tăng lên bốn ngàn, cô thấy sao?"
"Bốn ngàn?" Trong lòng Tô Tiểu Tuyết vui đến nở hoa. Làm chó săn có bốn ngàn, làn nhân viên bán hàng ở siêu thị có ba ngàn hai, cộng lại là bảy ngàn hai, bằng một nửa lợi nhuận hàng tháng của tiệm mì Chính Đạt. Như vậy có thể giảm bớt áp lực công việc của mẹ rồi. "Cảm ơn chủ biên, tôi nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ."
"Đừng vui mừng quá sớm, tôi còn chưa nói xong."
"Muốn có ảnh hot hơn nữa của Cung Lăng Hạo chứ gì, tôi sẽ lấy giúp cô. Cho dù là ảnh trên giường, tôi cũng sẽ đem đến tận tay cho cô." Cô vui sướиɠ đến quên hết tất cả. "Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về bệnh viện trước."
Để Cung Lăng Hạo không phát hiện cô không ở bệnh viện, cô chỉ có thể ở đây một lát.
Mộng Kì nhìn bóng dáng Tô Tiểu Tuyết rời đi, thật sự rất muốn biết, cô gái nhỏ này làm thế nào có thể gả vào nhà họ Cung. Hơn nữa, tại sao còn có thể vì tiền mà bán mạng làm công việc này như vậy.
Cung Lăng Hạo và Tô Tiểu Tuyết xuất viện cùng nhau, để chứng tỏ tình cảm của hắn và Tô Tiểu Tuyết không chỉ tốt đẹp như bề ngoài, hắn cố ý cho Tô Tiểu Tuyết vào tập đoàn Cung thị làm thư kí của hắn.
Ngày đầu tiên Tô Tiểu Tuyếtđi nhậm chức đã gặp Lục Hân Mạt đến tập đoàn Cung thị nhận quảng cáo. Bên cạnh Lục Hân Mạt còn có Trầm Lệ Quyên.
"Lăng Hạo.." Trầm Lệ Quyên nhìn thấy con trai mình, gọi to.
Lục Hân Mạt trở thành đại sứ hình tượng của khu du lịch tập đoàn Cung thị, đó là quyết định của cả tập đoàn, Cung Lăng Hạo đương nhiên cũng biết.
"Chiều nay Hân Mạt chụp hình quảng cáo, con là người phụ trách của công ty, nhất định phải đi cùng con bé." Bà ta thấy Cung Lăng Hạo không trả lời, lúc này mới phát hiện Tô Tiểu Tuyết bên cạnh hắn. "Con còn cho cô ta đến công ty sao?" Nói xong, bà ta còn cố ý cho quản lí của Lục Hân Mạt đem trang phục của Lục Hân Mạt ném cho Tô Tiểu Tuyết cầm.
"Làm cái gì vậy?" Tô Tiểu Tuyết miễn cưỡng ôm trang phục. Mặc dù cô chỉ là một thư kí nho nhỏ, nhưng công việc của cô là phục vụ duy nhất Cung Lăng Hạo, không cần phải làm việc thay người khác.
"Thư kí Tô, đây là trang phục chụp quảng cáo chiều nay của Hân Mạt, cô giúp cô ấy thu xếp cho tốt." Quản lí của Lục Hân Mạt giải thích.
"Xin lỗi, đây không phải công việc của tôi." Tô Tiểu Tuyết đem toàn bộ trang phục trên người ném trả lại cho người quản lí.
"Cô thái độ kiểu gì vậy? Sai cô cầm vài bộ quần áo thì làm sao?" Trầm Lệ Quyên rất bất mãn với thái độ của Tô Tiểu Tuyết.