*Cụm từ xuất phát từ ngạn ngữ "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo", ý nói không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.
Lát nữa, chỉ cần Cung Lăng Hạo cởϊ qυầи áo tắm rửa là có thể ghi lại toàn bộ vị trí tư mật trên cơ thể của hắn.
Không biết từ lúc nào, Cung Lăng Hạo đã khoanh hai tay trước ngực, bộ dáng đầy hứng thú đánh giá Tô Tiểu Tuyết.
"Nước nóng tôi chuẩn bị xong rồi, anh tắm đi." Cũng may cô hành động nhanh, nếu không chắc chắn sẽ bị người đàn ông này phát hiện.
Để che dấu sự xấu hổ trong lòng, Tô Tiểu Tuyết vươn ngón trỏ tay phải ra, chọc chọc vào ngực Cung Lăng Hạo, ra hiệu hắn nhường đường cho cô, cô phải rời khỏi phòng tắm, nhường không gian tắm rửa cho hắn.
"Không phải nói là tắm rửa thay quần áo cho tôi sao? Em còn chưa hầu hạ đến nơi đến chốn đâu." Cung Lăng Hạo vươn bàn tay to, nắm chặt dầu vai Tô Tiểu Tuyết, cơ thể giống như tường đồng vách sắt kia ép cả người cô lên trên vách tường phòng tắm.
"Được rồi, tôi giúp anh thay quần áo là được chứ gì." Coi như cô bất chấp tất cả vì công việc đi. Hai tay trúc trắc giúp hắn cởi bỏ nút gài của áo bệnh nhân.
Làn da màu lúa mạch của đàn ông lập tức lọt vào tầm nhìn của cô. Những khối cơ bắp trong ngực kia gợi cảm mà mê người. Khi bàn tay nhỏ của cô vô tình chạm vào làn da của hắn, cơ thể giống như bị điện giật, khiến cho trái tim của cô thắt lại một cái.
"Tôi.. tôi ra ngoài trước." Ngẩng đầu đối diện với đôi đồng tử tựa sao trời của hắn, gương mặt vốn trắng nõn lập tức ngượng ngùng đến đỏ bừng.
Cái đẹp của loại ngượng ngùng này, không phải bất kì cô gái nào cũng có thể thể hiện ra được. Cũng không phải bất kì cô gái nào có thể khiến cho người đàn ông cao ngạo này động lòng.
"Đã nói giúp tôi tắm rửa thay đồ mà." Ngón trỏ của Cung Lăng Hạo nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, không cho cô lảng tránh ánh mắt của hắn.
Cô không thể khống chế được trái tim đập nhanh của mình, tiếng tim đập kia, Cung Lăng Hạo cũng cũng có thể nghe rõ ràng.
Hơi nước tràn ngập trong phòng tắm, tản ra hơi thở ám muội. Cô giống như một đứa nhỏ làm chuyện gì sai, đờ người ra đứng đó, chờ đợi người lớn dạy dỗ.
Bàn chân sạch sẽ của Cung Lăng Hạo bước một bước về phía cô, ép cả cơ thể của cô lên trên tường, không cho cô đường tránh thoát.
Cô nhìn hắn, đôi mắt ngập nước, giống như khối nước nóng bên trong bồn tắm, trong suốt thấy đáy. Gương mặt ngại ngùng đỏ bừng, càng giống những cánh hoa hồng thơm ngát bên trong làn nước kia.
"Tôi.." Cô không biết nói gì, xấu hổ đến cả hơi thở cũng chậm nửa nhịp. Cảm giác như thế này, dường như cho tới bây giờ cô cũng chưa từng trải qua. Giờ này khắc này, dường như hết thảy trên thế gian này đều biến thành hư ảo, chỉ còn gương mặt anh tuấn của người đàn ông trước mắt.
Cung Lăng Hạo đột nhiên nâng gương mặt của cô lên, đôi môi tuyệt mĩ hạ xuống, vừa vặn phủ lên môi cô.
Hơi thở nam tính giống như luồng điện, từ đôi môi của cô, từng chút từng chút lan tràn đến mỗi một cơ quan của cơ thể.
"Uh.." Tô Tiểu Tuyết kêu ra một tiếng ngẹn ngào từ yết hầu. Ngón tay mảnh khảnh nắm chặt bên hông Cung Lăng Hạo.
Đại não hết lần này đến lần khác vang lên hồi chuông nhắc nhở cô phải lập tức đẩy người đàn ông trước mặt ra, nếu không cô sẽ không thể nào thoát ra được. Nhưng hành động của cô làm sao cũng không thể chống cự lại hắn.
"Thiếu gia.."
Trong phòng bệnh đột nhiên truyền đến một giọng nói, liền kéo hai người đang say tình trở về hiện thực. Tiểu Nguyệt đến cửa cũng không gõ đã xông vào.
Tô Tiểu Tuyết phục hồi lại tinh thần, dùng sức đẩy người Cung Lăng Hạo ra, rồi vội vàng chỉnh lại quần áo trên người. Người cởϊ qυầи áo, chỉ có Cung Lăng Hạo.
"Thiếu gia, hai người.." Tiểu Nguyệt thấy Tô Tiểu Tuyết và Cung Lăng Hạo đều đứng trong phòng tắm, mặc dù nụ hôn kia đã kết thúc, nhưng kẻ ngốc cũng có thể tưởng tượng được bọn họ vừa mới làm gì trong phòng tắm. "Thiếu phu nhân, sao cô lại ở trong phòng bệnh của thiếu gia?" Khẩu khí của Tiểu Nguyệt nói chuyện với Tô Tiểu Tuyết không tốt lắm. Rõ ràng chính là đang ganh ghét.
"Tôi.." Tô Tiểu Tuyết bị Tiểu Nguyệt hỏi như vậy lại càng xấu hổ đến mức không biết giấu mặt đi đâu. Cô không biết nên giải thích như thế nào mới tốt.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân." Tiểu Nguyệt ở trước mặt Cung Lăng Hạo, cố ý cung kính nói to. "Tiểu Nguyệt không làm phiền hai người chứ?"
Đến một kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra sự xuất hiện của cô ta là cố ý.
"Cô tới đây làm gì?"
"Là phu nhân bảo tôi đến chăm sóc thiếu gia. Nói thiếu gia một thân một mình ở bệnh viện, lo lắng ban đêm không có người chăm sóc." Cô ta đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "ban đêm".
"Tiểu nguyệt, cô đến thật tốt quá đi. Thiếu gia nhà cô đang tắm rửa thay đồ đó. Vừa hay không có người chăm sóc, cô giúp anh ta đi." Tô Tiểu Tuyết đang không tìm được lí do thích hợp để rời đi, cô thấy Tiểu Nguyệt, nhân tiện giao Cung Lăng Hạo cho cô ta luôn.
"Thật không? Trước kia thiếu gia tắm rửa thay đồ, đều là tôi hầu hạ. Việc này không phiền đến thiếu phu nhân cô. Thiếu phu nhân về phòng của mình nghỉ ngơi trước đi." Tiểu Nguyệt thật đúng là việc nhân đức không nhường ai, một tay kéo Tô Tiểu Tuyết ra ngoài, còn mình đi vào phòng tắm. Sau đó thay Cung Lăng Hạo thử nhiệt độ nước.
Tô Tiểu Tuyết nhìn bộ dạng gấp rút của Tiểu Nguyệt, trong lòng có chút tức giận. Hơn nữa câu "trước kia thiếu gia tắm rửa thay đồ đều do tôi hầu hạ" của Tiểu Nguyệt càng khiến cô nổi cơn.
Tiểu Nguyệt mặc dù là người hầu của Cung Lăng Hạo, nhưng cũng xem như là em họ hàng xa của Cung Lăng Hạo. Bọn họ không có chút kiêng kị nào mà ở cùng nhau như vậy, thật sự là khiến cô không thể khống chế sự ghen tuông trong lòng.
"Thì ra là như thế, vậy thật tốt quá. Tôi không làm phiền hai người nữa. Chúc thiếu gia, biểu tiểu thư ngủ ngon." Tô Tiểu Tuyết phủi phủi quần áo trên người, trong giọng nói rõ ràng mang theo tức giạn và ghen tuông, chạy ra khỏi phòng tắm, cầm theo bình giữ nhiệt mà mẹ mang tới, giận dỗi rời đi.
"Thiếu gia, cô ta.." Tiểu Nguyệt nhíu nhíu mày, đối với sự tức giận của Tô Tiểu Tuyết, ngược lại cô ta có chút vui sướиɠ. "Cô ta gọi tôi là biểu tiểu thư." Một tiếng biểu tiểu thư này nâng thân phận của cô ta lên không ít. Cô ta là cháu họ hàng xa của Trầm Lệ Quyên, được gọi là biểu tiểu thư một chút cũng không quá. "Thiếu gia, nhiệt độ nước vừa đủ, cậu tắm rửa đi." Nói xong, cô ta liền cởi chiếc áo ướt nhẹp trên người Cung Lăng Hạo xuống, sau đó còn chưa có sự đồng ý của Cung Lăng Hạo đã bắt đầu muốn cởi cả quần của hắn.
Lúc Tiểu Nguyệt giơ tay nhấc chân rõ ràng vô cùng mờ ám lại dịu dàng, những năm gần đây, cô ta ở nhà họ Cung không cầu hồi báo, tất cả đều là vì muốn có được sự ưu ái của Cung Lăng Hạo mà thôi. Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội rồi.
"Thiếu gia, để Tiểu Nguyệt hầu hạ cậu nhé." Cô ta thấy Cung Lăng Hạo hoàn toàn không có ý phản đối, đột nhiên làm ra động tác càng lớn mật, dùng hai tay ôm chặt thắt lưng hắn, lại dán mặt trên ngực hắn. "Tô Tiểu Tuyết không có chút nữ tính nào, mà Lục tiểu thư lại quá cao ngạo, Tiểu Nguyệt cam đoan với thiếu gia, mọi chuyện đều sẽ nghe theo thiếu gia."
Ý tứ của Tiểu Nguyệt đối với Cung Lăng Hạo, trong lòng hắn đã sớm rõ ràng, nhưng Tiểu Nguyệt to gan như lúc này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
"Tiểu Nguyệt, cô năm nay cũng sắp 21 rồi nhỉ?" Cung Lăng Hạo bất động thanh sắc, lạnh lùng hỏi cô ta.