Tô Tiểu Cường và bà Thương Trân Phương đều cảm thấy rất kì quái, nhưng cũng đành phải đi vào.
"Rốt cuộc bà muốn làm cái gì?" Tô Tiểu Tuyết thấy chỗ này không có người, lúc này mới hỏi bà Trầm Lệ Quyên. "Bà cứ yên tâm, tôi sẽ không quay trở lại nhà họ Cung nữa đâu. Cho nên bà yên tâm, không cần tốn tâm tư đến tận nhà chúng tôi đâu. Tiền của những món đồ vừa nãy, tôi sẽ trả lại cho bà. Nếu không có chuyện gì nữa, bà có thể đi về rồi."
"Cô..." Bà Trầm Lệ Quyên thiếu chút nữa không nhịn được mà chửi cô, nhưng nhớ đến lời dặn của ông Cung Hạc, lại đành phải nhịn xuống. "Tiểu Tuyết à, trước kia là mẹ không tốt, có nặng lời một chút. Con đừng để trong lòng, về nhà với mẹ nhé."
"Về nhà? Tôi đã ở nhà rồi. Còn bà, bà có thể đi rồi." Tô Tiểu Tuyết tức giận đẩy bà Trầm Lệ Quyên một cái.
Bà Trầm Lệ Quyên nào chịu nổi uất ức như vậy, vốn định đáp trả lại Tô Tiểu Tuyết, chỉ thấy xe của Cung Lăng Hạo chạy lại hướng của hai người. Bà ta liền thuận thế ngã trên mặt đất.
"Tiểu Tuyết, xem như mẹ có nhiều điều không phải, con cũng không thể đối xử như vậy với mẹ chứ, ít nhất mẹ cũng xem như là mẹ chồng của con. Cho dù con không muốn nhận người mẹ chồng này, nhưng con và Lăng Hạo đã kết hôn, đó là sự thật." Bà cứ như vậy ngồi trên đất, vừa khóc vừa lau nước mắt nước mũi.
"Tôi..." Tô Tiểu Tuyết nhìn tay của mình, cô chẳng qua là đẩy nhẹ bà ta một cái, cũng không thật sự muốn đẩy bà ta ngã xuống đất. Vậy mà bà ta làm đến mức lố như thế này ư? "Bà đứng lên trước đi, tôi không phải cố ý đâu."
Nghĩ đến bà ta dù sao cũng là trưởng bối, bà ta ngồi dưới đất như vậy, khóc thút thít trước mặt cô, tóm lại cũng không được hay cho lắm. Vì vậy, cô vội vàng ngồi xổm xuống, kéo bà lên.
"Trước kia đều là mẹ không tốt, nếu con vẫn chưa thể nguôi giận, con cứ đánh mẹ đi, mẹ sẽ không có bất kì lời oán giận nào. Con đánh mẹ đi. Mẹ chỉ xin con về nhà họ Cung với mẹ..."
Bà Trầm Lệ Quyên cầm tay Tô Tiểu Tuyết, đấm đánh vào thân thể của chính mình.
"Bà không cần như vậy, tôi đã quyết định rồi, sẽ không quay trở lại nhà họ Cung nữa. Tờ giấy đăng kí kết hôn kia. Tôi sẽ tìm thời gian đi làm thủ tục li hôn với con trai bà. Đây không phải là điều bà vẫn luôn mong muốn hay sao?" Tô Tiểu Tuyết thật sự là không còn biện pháp nào với bà ta.
"Đừng mà, con dù thế nào cũng đừng li hôn. Mẹ xin con đấy..." Bà Trầm Lệ Quyên làm hành động càng lớn hơn, bà đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tô Tiểu Tuyết mà cầu xin cô.
"Bà rốt cuộc muốn tôi nói cái gì đây?" Cô có chút bất lực với bà, trực tiếp mặc kệ bà, bà ta thích thế nào thì cứ như thế đi. "Bà thích quỳ thì cứ quỳ. Tôi nói thật với bà nhé, bà không thích tôi, tôi cũng không thích bà, lại càng không thích con trai của bà. Đây không phải là điều mà bà mong muốn sao? Như vậy bà liền có thể để cho con trai bà lấy cô gái mà bà thích làm vợ rồi. Mà khuôn mặt ngày ngày không cảm xúc của con trai bà, ai lấy phải anh ta thì cũng thật là xui xẻo, bà biết không?"
"Mẹ biết mẹ không tốt, nhưng mẹ xin con, dù sao cũng đừng nói con trai mẹ như vậy..."
"Mẹ." Cung Lăng Hạo dập cửa thật mạnh, vọt tới bên bà Trầm Lệ Quyên, đẩy Tô Tiểu Tuyết ra rồi vội vàng đỡ bà dậy. "Sao mẹ có thể quỳ trước mặt cô ấy chứ?"
"Tôi..." Tô Tiểu Tuyết không ngờ Cung Lăng Hạo sẽ xuất hiện vào lúc này. Anh ta nhất định là hiểu lầm là cô bức ép mẹ anh ta quỳ xuống nhỉ?
"Chú Cung, đưa phu nhân lên xe." Cung Lăng Hạo lớn giọng quát chú Cung.
"Con trai, con đừng trách Tiểu Tuyết, đều do mẹ không tốt. Chỉ cần Tiểu Tuyết có thể trở về nhà họ Cung, làm gì mẹ cũng đồng ý, đừng nói là quỳ. Cho dù là quỳ mấy ngày mấy đêm cũng được." Đến lúc này, bà Trầm Lệ Quyên cũng vẫn không quên làm tăng thêm hình tượng của mình trong lòng Cung Lăng Hạo.
"Con biết rồi." Anh đã nhìn thấy tất cả những việc xảy ra vừa rồi, vốn dĩ cũng không muốn nghe bà Trầm Lệ Quyên nói gì cả, trực tiếp sai chú Cung đưa bà lên xe.
"Anh nghe tôi giải thích, tôi và mẹ anh bà ấy..."
Lời của Tô Tiểu Tuyết còn chưa nói xong, Cung Lăng Hạo bỗng nhiên túm lấy tay của cô, đẩy cô đến trên bức tường.
Ánh mắt lạnh lùng của anh giống như một con dao sắc bén, đâm thật sâu vào trong trái tim cô. Dáng vẻ đó giống như cô thật sự đã làm mẹ anh thành ra nông nỗi kia.
"Không muốn gả vào nhà họ Cung? Không muốn làm người phụ nữ của Cung Lăng Hạo tôi?" Anh ép cô phải nhìn thẳng vào anh.
Cô không dám nhìn ánh mắt của anh, cô vô cùng sợ cái dáng vẻ đó của anh.
"Anh bỏ tôi ra..." Dù cô có giãy giụa, nhưng làm sao cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh.
Cung Lăng Hạo giận dữ nhét cô vào trong xe của anh, bực tức khởi động xe, lao như tên bắn trên đường phố.
"Anh điên rồi à? Mau dừng xe... anh muốn đem tôi đi đâu?" Tô Tiểu Tuyết nắm chặt tay cầm của xe, chiếc xe lao nhanh, cô thật sự sợ sẽ không cẩn thận mà bị văng ra ngoài. "Nếu anh là vì chuyện vừa rồi, tôi có thể xin lỗi anh, nhưng thật sự tôi không phải cố ý..."
Một cô gái không tôn trọng mẹ anh như vậy, anh làm sao còn có thể tin tưởng những lời cô nói.
Anh cho rằng tùy tiện lấy một cô gái liền có thể khiến cho cả nhà đều vui mừng, nhưng không ngờ đến cô gái này so với trong tưởng tượng của anh thật có tâm cơ. Tâm còn độc địa như vậy.
Cung Lăng Hạo đưa cô đến một khách sạn, sau đó đặt một phòng. Cả người cô đều bị Cung Lăng Hạo kéo vào phòng.
Anh tàn nhẫn ném cô lên trên giường, cô nhìn dáng vẻ phẫn nộ của anh, nhìn anh nhanh chóng kéo cà vạt trên cổ xuống, trong lòng vô cùng sợ hãi, theo bản năng tới sát bên trong giường.
"Anh muốn làm gì? A..."
Cung Lăng Hạo bắt lấy chân của cô, kéo cả người cô từ bên trong giường ra ngoài.
"Không phải em không muốn làm người phụ nữ của tôi sao? Tôi bây giờ sẽ làm cho em toại nguyện." Anh nổi điên kéo áo sơ mi trên người cô ra.
Da thịt trắng nõn, thân thể đầy đặn thỏa mãn được du͙© vọиɠ của đàn ông. Khi cô vùng vẫy, vốn anh còn chưa muốn cô, nhưng nghĩ tới những lời cô nói với mẹ anh, anh lại nhịn không được muốn phát tiết trên người cô.
"Anh buông tôi ra... Cung Lăng Hạo anh làm như vậy, tôi sẽ hận anh cả đời. Loại người giống như anh, vĩnh viễn cũng sẽ không có được người phụ nữ yêu anh..."
Cung Lăng Hạo mạnh mẽ ép hôn cô, bên tai bỗng nghe được lời của cô, chữ "yêu" kia nhoáy thật sâu vào tim của anh.
Anh đấm thật mạnh lên trên giường, đột nhiên đứng lên. Tô Tiểu Tuyết vội vàng kéo quần áo của mình lên, lùi về bên trong giường.
Cảm xúc của Cung Lăng Hạo thay đổi quá nhanh, khiến cô không kịp thích ứng. Cô lo lắng mình lại nói gì sai, ngoại trừ lặng lẽ khóc, cũng không dám nói gì nhiều.
Lời nói vừa rồi của cô chỉ là nói lung tung, lại không ngờ sẽ khiến cho người đàn ông lạnh lùng như Cung Lăng Hạo đột nhiên dừng lại hành động ức hϊếp cô.
Tô Tiểu Tuyết cố gắng nghĩ tới lời nói vừa rồi, những lời đó thật sự có tác dụng như vậy, sau này anh ta lại dám đối xử với cô như thế, cô lại có thể lôi ra nói. Nhưng nghĩ nghĩ, lại bởi vì sợ mà làm sao cũng không nhớ ra được.