Tô Tiểu Tuyết nhìn xung quanh, ở đây là vườn trồng rau, ngoại trừ ông cụ thì không có ai khác nữa. Chắc chắn ông cụ này cũng là người làm của nhà họ Cung. Nhưng mà nhà họ Cung cũng quá thất đức, ông cụ lớn tuổi như vậy mà họ cũng nỡ lòng để ông làm việc.
"Ông có mệt không? Cháu giúp ông nhé. Ông đi nghỉ một lát đi." Cô cố ý bắt chuyện làm quen với ông cụ, cho dù là một người làm của nhà họ Cung, chỉ cần có thể vui vẻ nói chuyện với cô, cô cũng rất vui.
"..."
Ông cụ không nói gì, vẫn chăm chú dọn dẹp cỏ dại trong vườn như cũ.
"Ông đã lớn tuổi như vậy rồi sao lại còn ra đây làm việc? Con cháu cũng không xót ông sao?" Cô theo sát phía sau ông cụ, rất muốn tìm một người để kể khổ. "Nếu như mẹ cháu biết cháu ở đây chịu khổ, trong lòng nhất định sẽ rất buồn. Một cô gái tốt như cháu lại bị người ta ép đến chỗ này, bây giờ gọi trời trời không đáp, gọi đất đất chẳng thưa. Có khi cháu chết ở đây, mẹ cháu cũng sẽ không biết." Nói xong, giọng cô có chút nghẹn ngào.
Ông cụ bỗng nhiên hái quả cà chua xanh từ trên cây xuống, giống Tô Tiểu Tuyết lúc nãy, nhét thẳng vào miệng.
"Quả cà chua này còn chưa chín, ông không thể ăn được. Ăn xong sẽ bị tiêu chảy đó." Vì nghĩ cho sức khỏe của ông cụ, cô dứt khoát lấy tay bỏ quả cà chua xanh ra khỏi miệng ông cụ. "Tại sao ông lại không biết quý trọng sức khỏe của mình như vậy chứ?" Cô có chút tức giận, cảm thấy ông cụ này thật sự rất dị. Tại sao người nhà họ Cung, ngay cả người làm cũng lạnh lùng khó hiểu như vậy?
Ông cụ chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Tô Tiểu Tuyết một cái, sau đó đem toàn bộ cà chua xanh trên cây ngắt hết xuống, lại còn vứt thẳng xuống dưới đất.
"Bây giờ nắng to thế này, dù người nhà họ Cung có ép ông, ông cũng có thể lén trốn bên dưới gốc cây nghỉ một chút mà. Có phải ông cũng chưa ăn gì đúng không?" Cô đã làm việc cả một ngày, đến một ngụm nước người nhà họ Cung cũng không cho uống, nếu họ không cho ông cụ này ăn cơm, cô hoàn toàn có lí do để tin.
Dưới ánh nắng chói chang, mồ hôi đẫm trên trán ông cụ, trên gương mặt vì tuổi già mà để lại nếp nhăn, Tô Tiểu Tuyết nhìn mà trong lòng chua xót một hồi.
"Ông chờ cháu một chút, cháu giúp ông đi kiếm chút gì đó ăn." Cô nhanh chóng nhặt cà chua xanh mà ông cụ vứt trên mặt đất lên, khi xác định không có Tiểu Nguyệt ở xung quanh theo dõi, cầm cà chua xanh lén chạy vào phòng bếp.
Tô Tiểu Tuyết phát huy hết kĩ năng cô học được ở tiệm mì nhà mình, dùng cà chua xanh, làm ra một bát mì cà chua xanh chua ngọt chuẩn hương vị mì nhà họ Tô.
Khoảng hai mươi phút sau, cô bưng mì trở lại bên trong vườn rau. Ông cụ vẫn đang dọn dẹp cỏ dại bên trong, may là ông còn chưa rời đi, bằng không sẽ mất công cô làm lâu như vậy.
"Cháu làm cho ông một bát mì, ông nhanh ăn đi." Hai tay cô cầm bát mì đưa cho ông cụ. "Ông nhớ kĩ, sau này nhất định không được ăn cà chua xanh chưa được chế biến. Như vậy thật sự sẽ bị tiêu chảy đó."
Ông cụ quay lại nhìn cô một cái, sau đó mới dời ánh mắt đến chiếc bát trong tay cô. Màu sắc sợi mì trong bát tươi sáng, mùi thơm tỏa ra ngào ngạt. Bên trái là một quả trứng gà, trang trí lên thêm miếng cà chua xanh, khiến cả bát mì trông cực kì đẹp mắt, làm người ta muốn ăn nhiều thêm.
Tô Tiểu Tuyết dùng ánh mắt ra hiệu cho ông, tin tưởng mì cô nấu nhất định sẽ rất ngon.
Ông cụ lúc này mới đứng lên, đi đến bên cạnh rửa tay sạch sẽ. Sau đó không khách khí nhận lấy bát mì.
Cô chăm chú nhìn ông, hương thơm vô cùng hấp dẫn, từ mũi của cô tiến vào l*иg ngực. Do quá đói bụng mà không nhịn được nuốt nước miếng.
Cô cho rằng ông cụ chí ít sẽ chừa lại cho cô một chút, không ngờ đến cả nước mì cũng không thừa lại một giọt nào.
Tuy vậy có thể thấy rõ tài nghệ nấu nướng cao siêu của cô, nhưng lại khiến cái bụng của cô chịu khổ rồi. Sớm biết như vậy, ban nãy cô nên để mình ăn no trước xong mới đem đến cho ông.
"Thiếu chút ớt, lại hơi nhạt. Mì quá mềm, khó ăn!" Ông cụ đem cái bát ăn đến cả nước mì cũng không còn trả lại cho cô, trong miệng còn không quên bắt bẻ mì cô nấu.
"Ông... Có thật là tệ như vậy không?" Cô chu đôi môi phấn hồng lên hờn dỗi. "Người già cũng nên ăn nhạt một chút, mì quá cứng cũng không tốt cho dạ dày của ông không phải sao?"
"Ăn vào bụng của ta thì liên quan gì đến cháu?" Ông cụ bày ra một bộ mặt lạnh, xem ra ông cụ không có một chút cảm kích nào với bát mì mà cô nấu cho ông. "Thật nhiều chuyện, chẳng trách không ai ưa."
Tô Tiểu Tuyết nhún vai, rõ ràng là bản thân cô tốt bụng mới giúp ông ấy nấu đồ ăn, vậy mà không nhận được lời cảm ơn nào.
Cô cầm bát mì quay lại nhà bếp, vội vàng dọn dẹp sạch sẽ trước khi đầu bếp ở nhà họ Cung làm bữa tối, chưa phát hiện cô sử dụng phòng bếp nhà bọn họ.
"Tô Tiểu Tuyết!"
Lúc Tô Tiểu Tuyết đang nhấm nháp chút nước mì còn sót lại, âm thanh sau lưng giống như ác quỷ lướt qua bên tai cô.
"Tiểu Nguyệt." Cô vội vàng cười to. "Phòng bếp này bừa bộn quá, tôi dọn dẹp ngay bây giờ."
"Tô Tiểu Tuyết cô thật giỏi, việc tôi sắp xếp cho cô, cô chưa làm thì thôi. Lại còn dám tự tiện sử dụng phòng bếp của nhà họ Cung, lén lút nấu ăn ở đây hả?" Tiểu Nguyệt giật cái bát chứa nước mì trong tay Tô Tiểu Tuyết lại, không nói hai lời, hắt thẳng nước mì nóng bỏng lên người cô.
"A..." Tô Tiểu Tuyết theo bản năng dùng tay đưa ra chắn, nước mì nóng hổi cứ thế bị hắt lên mu bàn tay của cô, cô đau đến mức lớn tiếng kêu to.
"Đây... Đây đều là do cô tự chuốc lấy." Mặc dù Trầm Lệ Quyên sai cô ta trừng trị Tô Tiểu Tuyết, nhưng bà Trầm Lệ Quyên lại không hề sai cô ta làm hại Tô Tiểu Tuyết. Cô ta thấy mình làm phỏng tay của Tô Tiểu Tuyết, vội vàng nói: "Làm bẩn hết quần áo trên người tôi rồi, có biết bộ đồ này đắt thế nào không? Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này nhanh lên, tôi đi thay quần áo." Chỉ cần Tô Tiểu Tuyết không nói, cô ta tin rằng lời Tô Tiểu Tuyết nói ra, người nhà họ Cung cũng sẽ không tin.