Giấc Mộng Trở Thành Sự Thật 2.0

Chương 9: Hoàng đế thiếu thao

Đôi tay nam nhân bị trói ở sau lưng, hai chân tách rộng ra, đầṳ ѵú cùng dưới háng đều bị trói lại vài đường, đến dươиɠ ѵậŧ cũng bị dây tơ hồng bao quanh vài vòng, mã mắt đều bị bao lấy, hậu huyệt của y nhét một cây ngọc thế thô dài, đôi mắt cũng bị che lại. Nam nhân tuấn lãng uy nghiêm, nhưng vẻ mặt sướиɠ đến muốn chết lại khiến cả người y thoạt nhìn cực kỳ dâʍ đãиɠ.Đây là nam sủng của Hoàng thượng sao? Lục Sơ còn đang nghi hoặc, một thanh niên mặc một bộ hoa bào đi đến.

Lục Sơ bị hoảng sợ, muốn trốn tránh lại không kịp rồi.

"Ngươi không phải là Lục công tử nhị đệ đưa vào cung sao? Sao lại đến nơi này?" Thanh niên trực tiếp làm bại lộ thân phận của anh, thái tử đương triều, Tống Húc.

"Có người khác ở đây sao?" Nam nhân trung niên ý thức được trong phòng có sự tồn tại của người khác, hô lớn: "Cút đi cho trẫm!"

"Tao cẩu! Ở trước mặt chủ nhân còn dám tự xưng trẫm?" Tống Húc đi đến bên cạnh nam nhân, hai bàn tay dùng sức đánh ở trên mông y: "Là muốn để ta ném văng ngươi ra sao?"

Lục Sơ lúc này mới ý thức được nam nhân tao lãng bị trói này chính là hoàng đế đương triều!

"Nhị đệ thao ngươi không đủ sướиɠ sao! Dù sao hắn cũng là tao hoá thiếu người thao, sao có thể thao ngươi sướиɠ được?" Tống Húc đi đến trước mặt Lục Sơ, duỗi tay liền cởi ngoại bào của anh, lộ ra thân thể tràn đầy vết roi của Lục Sơ.

"Nhị đệ rất thích ngươi sao!" Tống Húc duỗi tay sờ núʍ ѵú còn mang theo vết roi của Lục Sơ, núʍ ѵú sưng lên giống như quả nho rất mẫn cảm, chỉ bị sờ soạng một chút, nửa người Lục Sơ liền ngứa.

"Chủ nhân, tao cẩu sai rồi, xin chủ nhân tới thao tao cẩu, trừng phạt tao cẩu đi!" Hoàng đế đương triều, người cao quý nhất trong toàn bộ quốc gia hiện tại giống như mẫu cẩu bị treo ở giữa không trung, hèn mọn mà cúi đầu xin lỗi nhi tử của mình mà cầu thao.

"Thao ngươi? Thao ngươi là trừng phạt sao?" Tống Húc vỗ vỗ mặt hoàng đế, vẻ mặt khinh thường: "Trong bụng mẫu cẩu nhét thứ đồ to như vậy vẫn không thoả mãn sao?"

"Muốn, muốn côn ŧᏂịŧ lớn của chủ nhân..." Hoàng đế như đang nhớ lại cái gì, vẻ mặt mê loạn: "Muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngon của chủ nhân..."

Bên kia Lục Sơ cũng không nhịn được, anh bị bộ dạng dâʍ đãиɠ kia của hoàng đế cảm nhiễm, tao huyệt lại bắt đầu phát tao, tao thủy cũng không kẹp được.

"Chà, còn chơi cả nến?" Tống Húc nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của Lục Sơ, liếc mắt một cái liền thấy được sáp nến trên dươиɠ ѵậŧ: "Ngươi thật đúng là chịu chơi, kẻ giống như ngươi bị nhị đệ dùng nến hơn nửa là bị đùa chết rồi."

Lục Sơ bị lời nói kia của Tống Húc làm cho hoảng sợ, nhưng ngay sau đó lại đắm chìm ở trong kɧoáı ©ảʍ.

Tống Húc vươn ba ngón tay, dễ dàng mà cắm vào tao huyệt một ngày trước mới bị chơi có chút lỏng của Lục Sơ, huyệt thịt ấm áp lập tức bao bọc lấy, chặt chẽ bao lấy ngón tay.

"Ca ca cắm sâu một chút a...dùng sức thao a..." Thân thể Lục Sơ lập tức mềm, chỉ có thể bám vào trên người Tống Húc.

Hoàng đế tuy rằng không nhìn thấy, nhưng y lại nghe được rõ ràng tiếng nước phát ra khi ngón tay ra vào tao huyệt, y nỗ lực kẹp chặt cây ngọc thế ở hậu huyệt, trong lòng vừa bất mãn vừa trống rỗng: "Chủ nhân cũng tới chơi tao cẩu a...huyệt của tao cẩu ngứa quá..."

Tống Húc có chút bất mãn mà liếc nhìn phụ hoàng của mình một cái, đột nhiên nhảy lên một ý niệm, nửa ôm Lục Sơ để anh ghé vào trên người Hoàng đế. Tống Húc nắm dươиɠ ѵậŧ Lục Sơ nhét vào trong miệng Hoàng đế: "Liếʍ cho tốt, liếʍ xong liền thưởng dươиɠ ѵậŧ của chủ nhân cho ngươi ăn!"

Hoàng đế vừa nghe vậy liền hưng phấn, nỗ lực liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ Lục Sơ bắt đầu lấy lòng.

Tống Húc ấn eo Lục Sơ, một phát đỉnh dươиɠ ѵậŧ vào, dươиɠ ѵậŧ thô dài cọ xát huyệt thịt thuận lợi thao vào chỗ sâu nhất.

Lục Sơ ghé vào trên người Hoàng đế, mũi chân miễn cưỡng chống đỡ, côn ŧᏂịŧ được dốc lòng chăm sóc, hậu huyệt lại cắm một cây dươиɠ ѵậŧ thô to thọc vào rút ra, càng miễn bàn một trước một sau chính là một đôi phụ tử, anh sướиɠ đến ngón chân cũng sắp rút gân.

"Ca ca thật là lợi hại a...thao sâu một chút nữa a...dùng sức liếʍ..." Lục Sơ lung tung kêu to.

"Nếu như gọi ta là ca ca, vậy tao cẩu phía trước kia chính là phụ hoàng của ngươi, muốn để hắn dùng sức liếʍ ngươi thì phải cầu xin hắn nha, tao đệ đệ." Tống Húc dùng sức đỉnh eo.

"Phụ hoàng dùng sức liếʍ a...ca ca thao sâu thêm một chút a..." Trong lúc nhất thời Lục Sơ cũng có loại ảo giác một nhà phụ tử ba người đang lσạи ɭυâи, hơn nửa người của anh ghé vào trên lưng hoàng đế, dễ dàng liền thấy được cây ngọc thế cắm ở hậu huyệt, anh vươn tay, nắm lấy cây ngọc thế kia bắt đầu thọc vào rút ra.

Hoàng đế bị cắm đến run lên, trong miệng bị lấp kín phát ra tiếng rêи ɾỉ ưm ưm a a, trong miệng cũng ăn côn ŧᏂịŧ vào càng sâu.

Tống Húc lần lượt nhanh chóng đỉnh lộng chỗ mẫn cảm của Lục Sơ, hoàng đế phía trước lại cố gắng ăn côn ŧᏂịŧ của Lục Sơ vào chỗ sâu trong cổ họng, hận không thể cũng cùng ăn hai quả trứng vào, Lục Sơ rất nhanh liền không chịu nổi, nhưng mã mắt lại bị sáp nến bịt kín, không thể bắn ra được.

"Để ta bắn a...tao hoá không được a...đại dươиɠ ѵậŧ ca ca để ta bắn đi..." Lục Sơ cầu xin.

"Ngươi hẳn là nên cầu xin tao phụ hoàng của ngươi, cầu ta có tác dụng gì?"

"Phụ hoàng để ta bắn a..." Lục Sơ chỉ cảm thấy côn ŧᏂịŧ của mình nghẹn đến sắp nổ tung, vô cùng khó chịu: "Bắn xong nhi tử liền nhường đại dươиɠ ѵậŧ của ca ca cho người được không..."

Hoàng đế vừa nghe đến dươиɠ ѵậŧ liền có tinh thần, lập tức dùng hàm răng cùng đầu lưỡi cạy sáp nến đã bị y liếʍ đến hơi mỏng trên mã mắt ra. Trong nháy mắt sáp nến tróc xuống, một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng bắn ra từ mã mắt Lục Sơ. Hoàng đế không để ý chút nào mà ăn luôn tϊиɧ ɖϊ©h͙, liếʍ sạch sẽ dươиɠ ѵậŧ Lục Sơ, lúc y chuẩn bị phun dươиɠ ѵậŧ ra, một cỗ chất lỏng nhiều hơn nữa bắn vào trong miệng y. Mã mắt Lục Sơ bị chặn cả đêm, anh bắn vài cỗ, dươиɠ ѵậŧ mới mềm xuống.

Nhìn bộ dạng chật vật khi bị bắn một cỗ nướ© ŧıểυ của phụ hoàng, Tống Húc dừng thọc vào rút ra, cười ha ha: "Phụ hoàng, đây chính là việc tốt nhị đệ làm, muốn tìm phiền toái nguơi phải đến tìm hắn!"

Hoàng đế cũng là lần đầu tiên bị bắn nướ© ŧıểυ đầy mặt, lập tức ngây ngẩn cả người. Không có dươиɠ ѵậŧ chống đỡ, Lục Sơ sau khi cao trào mềm chân mà trượt xuống từ trên lưng hoàng đế, đến cả cây ngọc thế ở trên tay anh cũng bị rút ra từ tao huyệt của Hoàng đế. Hậu huyệt trống rỗng Hoàng đế cũng lập tức mặc kệ tất cả, mông y vặn vẹo: "Đại nhi tử mau cắm tao huyệt của phụ hoàng a...ngứa đến không chịu nổi...xin chủ nhân thương xót..."

Tống Húc cũng không hề làm khó y, cắm dươиɠ ѵậŧ còn dính tao thủy của Lục Sơ vào tao huyệt Hoàng đế.

"Cắm vào rồi a...sâu quá a..." Vẻ mặt Hoàng đế mê say.

"Phụ hoàng thật sự là phóng đãng trước sau như một, giống như lúc trước câu dẫn ta." Đôi tay Tống Húc bóp eo Hoàng đế mạnh mẽ đâm khiến y lắc qua lắc lại.

"Đúng vậy...là ta chủ động câu dẫn nhi tử của ta a...sướиɠ quá a...sâu chút nữa..."

"Nếu không phải lúc ấy ta thao phụ hoàng thoải mái, vị trí thái tử này cũng không tới lượt ta đúng không!" Tống Húc tuy rằng là Đại hoàng tử, nhưng cũng không phải con của chính cung, vốn dĩ vị trí thái tử phải của con chính cung như Tống Dực hoặc Tống Lương, nhưng lúc ấy bọn họ một người thân thể quá yếu, một người tuổi quá nhỏ, chỉ có thể có hắn thao phụ hoàng phát tao đến thoải mái, vị trí thái tử này liền thuộc về hắn.

"Đúng vậy...thái tử thao ta thật thoải mái..."

"Ta thấy rất kỳ quái, thân thể lẳиɠ ɭơ này của phụ hoàng làm thế nào thao mẫu phi cùng hoàng hậu mang thai? E là tìm người châm thuốc đi!" Tống Húc ác độc phỏng đoán.

"Không, không phải, lúc ấy ta để Chu Hưng cùng bọn thị vệ vừa thao tao huyệt của ta vừa thao phi tử...cuối cùng sắp bắn ta lại cắm dươиɠ ѵậŧ vào trong thân thể các nàng...ta không cứng được với nữ nhân a..."

"Chu Hưng? Chu đại tướng quân Chu Hưng?"

"Đúng vậy...từ lúc ta 14 tuổi đăng cơ liền bắt đầu bị văn võ bá quan trên triều thao...mỗi ngày lúc thượng triều đều bị mười mấy đại thần cùng thao...có đôi khi bọn họ còn sẽ tìm mấy thái giám cùng chịu thao với ta...có đôi khi bọn họ còn sẽ ở tẩm điện của ta vừa thao các phi tử vừa thao ta a..."

"Phụ hoàng sống những ngày tháng thật thoải mái a, đã có nhiều cây dươиɠ ѵậŧ thao như vậy còn tìm ta làm gì?"

"Thân nhi tử thao huyệt càng sướиɠ a..."

"Đồ đê tiện đúng là biết chơi, ta thao chết cái huyệt nát nhà ngươi, xem ngươi còn dám tìm nhiều nam nhân như vậy không!"

Lục Sơ nằm ở một bên, cây ngọc thế nắm trên tay kia đã cắm thật sâu vào tao huyệt của mình, mạnh mẽ ra vào.