Giấc Mộng Trở Thành Sự Thật 2.0

Chương 8: Ngựa gỗ hai người

Lục Sơ rất nhanh đã được thả xuống dưới, một tay Tống Dực ấn lưng anh ở trên mặt đất, nắm dươиɠ ѵậŧ cương cứng của anh tách chân ra liền ngồi xuống.Lục Sơ bị hành động của Tống Dực doạ sợ, nhưng rất nhanh liền đắm chìm ở trong kɧoáı ©ảʍ. Tao huyệt của Tống Dực cũng không phải rất chặt, nhưng nhiều nước, thịt huyệt còn không ngừng hút côn ŧᏂịŧ, làm Lục Sơ có một loại ảo giác đang thao tao huyệt của mình.

"Đồ đê tiện đáng chết nhà ngươi! Kỹ nữ thích bị nam nhân thao!" Mông Tống Dực nhanh chóng lên xuống, tao huyệt không ngừng phun ra nuốt vào toàn bộ dươиɠ ѵậŧ, cả khuôn mặt đều hưng phấn mà đỏ bừng, cũng không biết là đang mắng mình hay là mắng Lục Sơ: "Thao nát tao huyệt của ngươi!"

"Sắp chết a...sắp bị Nhị hoàng tử thao chết rồi a..." Tóc ràng là dươиɠ ѵậŧ Lục Sơ cắm ở tao huyệt của Tống Dực, Lục Sơ lại sinh ra một loại cảm giác bị Nhị hoàng tử thao, phối hợp lãng kêu: "Dươиɠ ѵậŧ Nhị hoàng tử thật lợi hại...huyệt của tao hoá cũng sắp bị đâm nát a!"

"Ưm a! Thao tới rồi!" Tống Dực bỗng nhiên bị đỉnh đến điểm tao nhất kia, cả người đều hưng phấn mà run lên vài cái, đôi tay trực tiếp nhéo hai núʍ ѵú của Lục Sơ, dùng sức mà xoa nắn.

"A...tao núʍ ѵú ngứa chết mất a...dùng lực thêm chút nữa a..." Hậu huyệt Lục Sơ càng ngày càng ngứa, cặp mông rắn chắc không ngừng ma sát trên mặt đất. Tao huyệt của Tống Dực cũng biết chảy nước, bị dươиɠ ѵậŧ của Lục Sơ ra ra vào vào cũng chảy ra rất nhiều, tao thủy của hai người chảy đầy đất.

"Không được...muốn bắn a...đại dươиɠ ѵậŧ ca ca nhanh tới thao ta a..." Phần eo Lục Sơ run lên vài cái, bắn vào hậu huyệt của Tống Dực.

"Không được...ta còn chưa đủ a..." Tống Dực vẫn không ngừng lên xuống vuốt ve dươиɠ ѵậŧ Lục Sơ, nhưng sau khi bắn dươиɠ ѵậŧ liền mềm xuống, đã không thể đỉnh đến điểm mẫn cảm của y.

"Nam nhân vô dụng!" Tống Dực mắng một câu rồi đứng lên.

"Không phải nam nhân a...là tiểu mẫu cẩu thích bị ca ca thao...ca ca nhanh tới thao ta a..." Rõ ràng vừa mới cao trào, nhưng hậu huyệt vẫn luôn không được cắm vào của Lục Sơ lại càng ngứa.

"Hôm nay để cho ngươi thấy một chút đồ tốt!" Tống Dực vỗ vỗ mặt Lục Sơ, ý bảo anh đứng lên.

Đôi mắt của Lục Sơ vẫn bị che, có chút chật vật mà đứng lên, đi theo Tống Dực vài bước.

Tống Dực đi đến trước một con ngựa gỗ được điêu khắc sống động như thật liền ngừng lại. Con ngựa đó lớn giống như ngựa thật, toàn bộ từ chạm khắc mà thành, chế tạo giống như ngựa gỗ lay động trước sau để hài tử có thể chơi, đặc biệt nhất chính là, chỗ ngồi trên lưng ngựa là hai ngọc thế giống như dươиɠ ѵậŧ nam nhân được chạm khắc từ gỗ, thoạt nhìn vô cùng da^ʍ mĩ.

Tống Dực thuần thục mà leo lên trên ngựa, mông liền ngồi vào cây ngọc thế kia, tự mình lay động trước sau.

"Sâu quá a...đại dươиɠ ѵậŧ cắm sâu quá a!" Ngọc thế đỉnh thẳng vào tao tâm của Tống Dực, theo lay động trước sau mà cọ xát vào tao tâm của y.

Lục Sơ nghe Tống Dực lãng kêu cũng không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, duỗi tay sờ lên cây ngọc thế đằng trước, gấp không chờ nổi mà xoay người ngồi lên.

"Ưm a! Cuối cùng cũng thao vào a...sâu quá a...nhanh hơn chút nữa..."

"Sướиɠ quá a...nhanh hơn nữa..."

"Sắp chết a...tao huyệt sắp bị thao nát a...mau thao chết ta a..."

Lục Sơ bị ngựa gỗ thao đến lãng kêu không ngừng, trên lưng ngựa bị tao thủy xối đến bóng loáng.

"Lãng hoá...thao chết tiểu mẫu cẩu nhà ngươi..." Đôi tay Tống Dực không ngừng qua lại dùng sức đánh mông Lục Sơ, cả khuôn mặt đều bởi vì kɧoáı ©ảʍ mà vặn vẹo.

"Ca ca mau thao chết lãng hoá a...dùng lực thêm một chút a..." Lục Sơ ngẩng đầu, toàn thân đều ửng đỏ, bộ dạng bị đánh đến thật sự sung sướиɠ.

"Ngươi thích như vậy đúng không tao hoá...thích bị đánh đúng không...đồ đê tiện!"

"Đúng vậy...lãnh hoá chính là như vậy a...sắp chết a...ca ca cùng cắm vào đi..." Hai người thật sự rất gần, dươиɠ ѵậŧ cương cứng của Tống Lương không ngừng đỉnh rãnh mông của Lục Sơ, cho dù trong huyệt đã cắm một cây ngọc thế thô to, nhưng tao huyệt của Lục Sơ vẫn bởi vì cây dươиɠ ѵậŧ nóng rực kia mà ngứa lên.

"Gia thao chết ngươi!" Tống Dực dùng tay khuếch trương qua loa vài cái liền đâm dươиɠ ѵậŧ vào, huyệt thịt ấm cùng ngọc thế lạnh lẽo hình thành đối lập, Tống Dực sướиɠ đến nỗi không ngừng dùng ngón tay bóp chặt eo Lục Sơ.

"Sắp chết a...thao chết ta a...tao huyệt sắp căng rách a..." Bị hai cây dươиɠ ѵậŧ thô to cùng nhau đỉnh tới tao tâm, kɧoáı ©ảʍ vô cùng mãnh liệt, Lục Sơ nhịn không được nằm sấp xuống ôm đầu ngựa càng lay động mãnh liệt, mông càng vểnh ra sau, rất tiện cho Tống Dực thọc vào rút ra.

Hai người ở trên ngựa gỗ bắn một phát lại một phát, cuối cùng Lục Sơ được Tống Dực ôm xuống, cả người đều xụi lơ.

Tống Dực gầy yếu nhưng qua vài lần cao trào lại càng hưng phấn, y đặt Lục Sơ ở trên một cái đài, xoay người đi tìm đồ, lúc trở lại trên tay cầm một cây roi ngựa cùng với mấy ngọn nến.

Lục Sơ đương nhiên là không nhìn thấy gì, vẫn cứ nằm liệt ở đó cảm nhận được dư vị cao trào.

Tống Dực đốt lên một ngọn nến, nhỏ sáp nến ở trên núʍ ѵú đứng thẳng của Lục Sơ.

"A! Nóng quá a..." Lục Sơ bị doạ đến run lên, nhưng Tống Dực lại không chút lưu tình mà tích sáp nến đầy khuôn ngực của Lục Sơ.

"Đừng mà a...nóng quá a...ca ca..." Ngoài miệng Lục Sơ kháng cự, nhưng đôi tay lại ấn lên đài, trên mặt là bộ dạng đắm chìm trong đó.

"Tiểu tiện hoá! Dươиɠ ѵậŧ đã nhếch lên rồi mà còn nói đừng!" Tống Dực giơ tay liền nhỏ sáp nến lên trên qυყ đầυ của Lục Sơ, sáp nến bao bọc toàn bộ qυყ đầυ, lấp kín mã mắt.

"Đau quá a..." Sắc mặt Lục Sơ hơi thay đổi, sáp nến cực nóng rơi xuống nơi yếu ớt nhất của anh, làm dươиɠ ѵậŧ cũng có chút mềm xuống.

Tống Dực cầm lấy roi ngựa liền quất huyệt thịt đã bị thao đến lật ra ngoài.

"A...muốn chết a..." Rõ ràng là rất đau, nhưng dươиɠ ѵậŧ Lục Sơ lại cứng lên lần nữa, nước trong tao huyệt cũng nhiều lên.

Tống Dực không để ý, một roi lại một roi quất đánh chỗ mẫn cảm trên toàn thân Lục Sơ.

Cuối cùng, Lục Sơ chỉ bằng vào hậu huyệt lại cao trào hai lần, bị sáp nến lấp kín mã mắt vẫn luôn không đạt được giải phóng.

Lục Sơ tỉnh lại lần nữa đã ở trên một chiếc giường mềm mại, toàn thân anh trần trụi dưới tấm chăn, trên người tràn đầy dấu vết bị quất, thậm chí sáp nến chỗ mã mắt còn chưa bóc xuống.

Lục Sơ đứng dậy nhìn bốn phía xung quanh một chút, đây là một căn phòng trang trí vô cùng hoa lệ, bài trí đầy đủ mọi thứ.

Đây chắc là cung điện của Nhị hoàng tử ở trong hoàng cung, Lục Sơ phỏng đoán như vậy. Bởi vì thân thể suy yếu, Nhị hoàng tử đã thành niên vẫn không dọn khỏi hoàng cung, mà là ở An Hoà cung cách tẩm điện của Hoàng thượng rất gần.

Lục Sơ đứng dậy tìm kiếm trong tủ một chút, lại chỉ tìm được một ngoại bào đơn sắc, cũng không thấy được áo trong, Lục Sơ chỉ đành mặc một bộ ngoại bào.

"Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ trước mắt đã hoàn thành hai phần ba, đối tượng nhiệm vụ cuối cùng cách người chơi không đến 500 mét, có mở ra truyền tống hay không?"

Âm thanh máy móc vang lên trong đầu Lục Sơ, Lục Sơ do dự một chút, lựa chọn "Có".

Giây tiếp theo, anh xuất hiện ở một tẩm cung càng hoa lệ hơn. Trước mặt anh là một nam nhân trung niên bị trói bằng dây tơ hồng treo lơ lửng giữa không trung.