“Vợ yêu… anh sướиɠ quá” - Một thân hình cường tráng không ngừng đè ép bóng hình nhỏ bé dưới thân, cô gái nhỏ chỉ có thể nghe lời hắn như thể hắn là trời của cô. Lâm Kiệt Duẫn không ngừng gằn giọng rên nhỉ, muốn nhắc nhở chính bản thân hắn về xúc cảm mãnh liệt mà tiểu huyệt non mềm của cô đem lại, hắn chỉ thiếu nước muốn nói cho tất cả mọi người biết hắn đang sung sướиɠ như thế nào - “...Quá mê người… hút giỏi quá… ừa … anh muốn sướиɠ nhiều hơn nữa… vợ yêu đừng lười biếng, nâng mông lên để anh làm em”
Tiếng khóc nỉ non uất ức của cô đứt quãng không ngừng phát ra, tiếng ngân nga bị chiếc gối cô úp mặt vào chặt lại càng trở nên da^ʍ mĩ, giống như đang cầu xin lấy lòng hơn. Eo nhỏ bị hắn bấm như muốn gãy đến nơi, hai tay hắn không kiềm chế được lực đạo mà bóp mạnh để đâm vào. Nhìn tấm lưng mảnh mai xụi lơ dưới giường, hắn cúi xuống cắn lấy cắn để, khiến cho cô không chịu được mà cố với tay ra sau lưng để đẩy đầu hắn.
Cả thân mình nhỏ bé run rẩy trên đống chăn gối lộn xộn, chỉ có mông nhỏ được hắn nâng lên để cậy mạnh ức hϊếp. Lâm Kiệt Duẫn sức lực tràn trề, lại thêm đói khái mấy ngày không được gặp cô mà càng trở nên cuồng dã.
Vốn tưởng sau lần đầu tiên hoan ái buộc phải dừng nửa chừng vì thương tiếc thân thể yếu đuối, hắn sẽ được bù đắp thiệt thòi liên tục không ngừng nghỉ sau đó. Nhưng sự án nghiên cứu hắn đồng ý hợp tác tại đây lại xảy ra rắc rối do một tên nghiên cứu sinh khác lỡ miệng khoe khoang với báo chí trong lúc say xỉn, khiến cho sự xuất hiện của hắn cũng bị lộ ra ngoài. Mấy ngày nay, hắn không thể về nhà do các cuộc hẹn, hội thảo lẫn báo chí bằng bấp cứ giá nào cũng muốn sự hiện diện của hắn, vì thế mà cứ từ đâu xuất hiện trên lịch làm việc của hắn hàng dài danh sách những công việc bất đắc dĩ.
Hắn thầm rủa… mỗi ngày thậm chí không có thời gian để gọi điện cho Mặc Hư. Chỉ lúc khuya, nhưng hắn không muốn làm phiền bảo bối của hắn ngủ nên mọi thông tin đều nhờ cô giúp việc báo cho hắn.
Lúc này, hắn lật người Mặc Hư trở lại, bế cô ngồi dậy trong khi côn ŧᏂịŧ vẫn ở bên trong cơ thể. Mặc Hư cắn môi phát ra những âm thanh “..ưm ...a” mê người. Hắn đưa hai tay vào trong miệng của cô, bắt chước động tác mờ ám nào đó, Mặc Hư mơ màng hùa theo mυ'ŧ ngón tay của hắn. Bàn tay đặt trên ngực nhỏ bắt đầu xoa nhẹ yêu thương sau đó trở nên tàn ác bóp lấy. Đồng hồ điểm 2 giờ sáng, côn ŧᏂịŧ hung tợn ra vào hơn trăm cái, đè ép hai cánh hoa nhỏ nức nở yếu đuối đến sưng đỏ, run run mυ'ŧ mát lấy lòng như muốn cầu xin hắn nhẹ lại một chút.
“...Dừng lại… hức hức… dừng lại đi mà” - Mặc Hư vặn vẹo eo muốn thoát ra khỏi côn ŧᏂịŧ nóng rẫy. Hơi thở nóng ấm phả vào mặt hắn, đôi mắt long lanh chớp chớp mộng mị nhìn hắn, thanh âm khàn khàn đã không còn đủ sức để rêи ɾỉ tràn vào tai hắn.
Nếu thật sự trên đời này có Thần, hắn cầu xin Thần cứu cô sống lại nếu hắn thực sự có ngày làm chết cô. Hắn không dừng được. Mỗi lần tưởng tượng đến cô, đều muốn xông tới mà dập vào tiểu huyệt dâʍ đãиɠ yêu chết đi được này. Sau đó cô sẽ khóc, sẽ đánh hắn, hắn sẽ quỳ xuống xin lỗi cô. Sau đó khi cô lại bị hắn dụ dỗ ngon ngọt, hắn sẽ tiếp tục đè cô ra làm cho tới khi hắn chết.
“Không thể dừng… sướиɠ quá bảo bối… Cả đời này em là của anh. Thân thể và linh hồn này chỉ thuộc về anh, anh sẽ gϊếŧ chết những kẻ mảy may có ý đồ chạm đến bảo bối” - Hắn hậm hực thúc mạnh vào. Bảo bối đáng yêu quyến rũ chết người như thế hẳn trong quá trình lớn lên cũng đã có không ít những tên cả gan dám mơ tưởng đây. Hắn cắn vào vai cô như để trút sự tức giận - “Khốn khϊếp… ai cho em mê người trước mặt những lũ khốn nạn đó. Em không biết mình là của ai hay sao?” - Hắn nói, vỗ mạnh vào mông nhỏ tạo thành hai vết bàn tay đỏ hồng.
Mặc Hư nức nở lắc đầu, thấy tốc độ của hắn lại càng nhanh, tựa như muốn giã cô thành nước. Cô liều mạng muốn bỏ chạy, nhưng lại bị hắn áp chế đè xuống giường, nâng hai chân đặt lên vai.
“To gan dám để những kẻ khác thấy những thứ thuộc về tôi? Em đúng là chán sống rồi…” - Hắn đẩy mạnh chạm đến tử ©υиɠ, hít một ngụm khí lớn vì sung sướиɠ, hàng nghìn miệng nhỏ đang cố gắng lấy lòng hắn, mυ'ŧ hắn sung sướиɠ muốn rơi nước mắt.
Hắn cấm dục đã lâu, ngoài cô, không có ai hắn muốn chạm vào. Chính cái tính đặc biệt này mà hắn thường bị xem là cố tình đạo mạo thanh cao, ngay cả bị đồn là không thể cương cứng, hắn cũng mặc kệ. Ngoài Mặc Hư, tất cả những kẻ khác, dù nam hay nữ, đều khiến hắn cảm thấy ghê tởm.
Hắn cười thầm… hắn cũng từng nghĩ bản thân cấm dục quá mức, cũng từng hoài nghi bản thân thực sự không có ham muốn tìиɧ ɖu͙©. Thế mà sau khi chạm vào bảo bối nhỏ, lại biến thành bộ dạng hoang da^ʍ vô độ, không còn chút lý trí nào như thế này. Hắn thực sự sợ Mặc Hư sẽ nghĩ hắn biếи ŧɦái phóng túng, chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Nhưng sự thật đúng là như thế, hắn thật sự muốn cứ cắm vào bên trong Mặc Hư mãi, ngay cả khi tâm tình hay trò chuyện, mỗi khi cô ở bên hắn, bên trong hắn không ngừng mách bảo hắn phải cắm vào, chỉ cắm thôi cũng được, đút vào bên trong cô để cảm nhận được cô ở trong lòng bàn tay hắn, chỉ khi đó hắn mới cảm thấy an toàn.
Mặc Hư không chịu nổi nữa, bật khóc thành tiếng, nước mắt lã chã, hai tay vô lực không ngừng đánh đuổi hắn rời đi. Hai chân cố gắng giãy dụa thoát khỏi sự công phá điên cuồng của hắn. Cô đau quá… mệt quá… cô không thể chịu nổi nữa… cô không đáp ứng nổi hắn nữa… Tiểu huyệt căng sắp nứt ra rồi… Quá đáng vừa thôi, hắn làʍ t̠ìиɦ cần cả cái mạng này của cô hay sao.
“Bỏ ra đi mà… ưʍ.. bỏ em ra…” - Mặc Hư đánh vào cổ hắn, tay khua loạn xạ lung tung - “...Cứu em… đau lắm Duẫn… tiểu huyệt không chịu nổi nữa… Duẫn...a” - Cô không ngừng năn nỉ khóc lóc cầu xin hắn.
Hắn ngừng lại, và rút ra. Hắn chăm chú khám xét tiểu huyệt đáng thương lúc này thê thảm hỗn độn run rẩy sợ hãi với hơi thở của hắn. Một chút tơ máu len lỏi chói mắt khiến cho hắn nhíu mày. Hắn bước xuống giường lấy thuốc bôi, cẩn thận ôn nhu bôi thuốc lên miệng tiểu huyệt bé xinh. Khi bàn tay chạm đến vết thương, cô cau mày khép chân, nức nở.
“Đau…”
“Ngoan, một chút liền hết đau”
Cô cắn răng chịu đựng, hai mắt đỏ hoe. Lý trí trở về khiến đầu óc đột nhiên nhận ra điều bất thường.
“Duẫn?...”
“Nói?” - Hắn ngạnh giọng vì cô làm hắn mất tập trung.
“Không… không phải làm như thế” - Cô ngập ngừng đỏ mặt - “Sau khi làm xong, phải vệ sinh trước… rồi mới bôi thuốc”
Hắn vừa vặn bôi thuốc xong, nghe câu nói ngô nghê của cô mà cười khẩy:
“Sau khi làm xong? Chúng ta làm xong khi nào?”
Hắn nói xong liền kéo cô ngồi dậy, cô nghe hắn nói vậy liền giật toáng mình giật lùi lại đằng sau nhưng lại bị hắn kéo chân trở lại.
“Không được đâu mà… huhu” - Cô đẩy l*иg ngực của hắn, hơi thở nóng bỏ của hắn dán sát mặt cô, hắn ra lệnh cô mở miệng rồi cắn nuốt hết sinh mạng của cô, cô nuốt hết nước bọt hắn đưa cho mình.
“Ngoan ngoãn tới thỏa mãn anh, anh sẽ tha cho cái miệng nhỏ phía dưới”
Hắn thấy cô ngây người bèn thấp giọng, hai tay vuốt gần đến tiểu huyệt: “Hay là muốn tiếp tục chơi phía bên dưới”
Cô lắc đầu, nước mắt lưng tròng được hắn lau đi: “Vậy thì ngoan mở miệng ra, mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ của tôi. Em làm tốt, tôi bắn ra sớm, thì chúng ta đi ngủ sớm”
Nói là làm, hắn đẩy côn ŧᏂịŧ thô to vào miệng nhỏ của bảo bối. Mặc Hư ngô nghê không biết phải làm thế nào, nghe theo từng chỉ dẫn của hắn, ngoan ngoãn hắn bảo gì thì làm đó. Cuối cùng sau một màn tra tấn kinh hoàng, hắn cũng bắn, từng giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn tràn miệng của Mặc Hư. Mặc Hư mơ màng nuốt xuống, hắn bất ngờ tròn mắt, xúc động mạnh liệt.
Nhưng phải ngừng lại, hắn chưa muốn lấy đi cái mạng nhỏ nhu nhược này. Ôm lấy bảo bối nhỏ mình mới hành hạ tới xanh xao, hắn chìm vào giấc ngủ say.