Từ xa, người lạ mặt đã không còn ngồi yên một chỗ, ông ta không ngại ngần tiến thẳng về phía cô, nhân lúc cô còn đang bận đứng đó suy nghĩ, chẳng màng đến xung quanh nữa.
_ Chào cô, Yuri.
Một người mặc đồ đen, gương mặt của ông ta bị chiếc mũ vành che hết một nửa, ánh mắt tinh anh nhìn chằm chằm vào cô, dường như tạo cho cô một cảm giác khá kì lạ. Không nguy hiểm, nhưng lại có cái gì đó đáng sợ.
_ Ông là ai? Vì sao lại biết tôi?
_ Là một người quen, tôi chắc chắn. Liệ tôi có thể mời cô một tách cà phê không?
_ Xin lỗi, tôi không rảnh.
_ Khoan đã!
Vừa định quay lưng đi, nhưng chiếc thẻ cảnh sát ông ta giơ ra trước mặt khiến cô càng thấy khó hiểu hơn.
ĐỘI ĐIỀU TRA TỘI PHẠM LIÊN BANG
Trụ sở: New York
......
.......
Hóa ra là người cùng ngành, chức vụ có vẻ còn cao hơn cô, thảo nào mà ông ta biết cô. Sao cô cứ có cảm giác không tốt nếu phải nói chuyện với ông ta, nhưng nếu từ chối sẽ không hay lắm, thật khó nghĩ.
_ Thưa sếp, tôi đã không còn là cảnh sát nữa rồi. Vậy nguyên nhân nào khiến sếp muốn mời tôi một tách cà phê đây?
_ Không vội, chúng ta có thể nói chuyện sau khi ngồi ở chỗ yên tĩnh hơn. Ý cô thế nào?
_ Tùy ngài.
.....
Người lạ mặt đẩy cánh cửa quán cà phê Wonderwall, dẫn cô vào một chiếc bàn nằm trong góc. Giờ cô mới nhận ra vị trí này chiếu thẳng đến cánh cổng sắt của Sở, ông ta theo dõi cô?
Cô tháo găng tay, bỏ mũ len và khăn quàng cổ ra rồi xoa hai tay vào nhau cho ấm.
_ Cô có muốn dùng một chút cà phê không?
_ Không, cám ơn. Tôi không có nhiều thời gian.
Yuri từ chối lời mời của ông ta. Xung quanh cũng chẳng có nổi mấy người khách, cô đang không vui, vì vậy cô chẳng thiết phải tỏ ra quá lịch sự với ông ta.
_ Cô thật chẳng kiên nhẫn chút nào, Yuri.
Ông ta nhận xét, rồi rút từ túi nhựa trong ra một phong bì bằng bìa.
Yuri nhìn cái túi giấy gấp nếp. Nó được đóng dấu FBI kèm theo hàng chữ "Tối mật".
_ Cái gì đây?
Ông ta tự tay tháo và đưa cô xem tập hồ sơ.
_ Michele Camorra, từng bị giam giữ tại nhà tù San Delaru cho tới năm 1998, mã tù nhân IB070779. 53 tuổi.
Nhìn tập hồ sơ đặt trước mặt, Yuri cảm thấy một luồng điện phấn khích chạy dọc sống lưng. Từ "Tội phạm" luôn khiến cô có cảm giác phấn khích như vậy. Cô quyết định mở tập hồ sơ.
Bức ảnh được chụp tại đồn cảnh sát San Francisco khi một tên Michele Camorra nào đó bị bắt giữ vào đêm ngày 23 rạng sáng ngày 24 tháng Mười năm 1991, đã nhiều lần bị kết án chung thân vắng mặt vì các tội danh: gϊếŧ người, tống tiền và buôn bán ma túy.
Hắn trốn trong một boongke, với trần bằng bê tông cốt thép, bên dưới một ngôi nhà ổ chuột. Hắn bị tóm khi đang cố nhảy khỏi một ban công.
Bảy năm sau hắn vượt ngục và biệt tăm đến tận bây giờ.
Một đoạn lý lịch ngắn tóm tắt hành trình của nghi can.
Mang biệt danh là "Demon" vì những vết sẹo chi chít trên khuôn mặt hắn. Camorra chỉ là một trong những kẻ có thế lực trong Băng nhóm Casalesi, là một trong nhiều nhóm nằm trong mạng lưới tội phạm nguy hiểm, đang thống trị thế giới ngầm.
.....
.......
.........
_ Tôi vẫn không hiểu. Tại sao ông lại muốn tôi đọc cái này?
Người lạ mặt nhíu mày, nhấp một ngụm cà phê đã lạnh ngắt của mình rồi mới trả lời câu hỏi của cô.
_ Camorra đã chết, hắn bị gϊếŧ 3 tháng trước. Tất cả tay chân của hắn cũng bị thủ tiêu sạch sẽ ngay sau đó. Chứng tỏ toàn bộ đường dây băng nhóm Casalesi đang có vấn đề, và đây là cơ hội. Nhưng điều khó khăn nhất bây giờ là những con cáo già đó không dễ gì lừa được, rất nhiều cảnh sát bí mật thâm nhập vào tổ chức đó đã bị gϊếŧ. Nên chúng tôi cần một người mới, hoàn toàn mới.
_ Là tôi?
_ Phải! Cô nghĩ rằng lão già Samuel đó đề bạt một kẻ vớ vẩn nào đó mà chúng tôi sẽ chấp nhận ngay sao? Không hề, chúng tôi đồng ý vì đó là cô, Kwon Yuri.
_ Khôg thể tin được! Các người có hỏi qua ý kiến của tôi không? Tôi đã nói đồng ý sao?
_ Cô sợ chết?
_ Đó là vấn đề của riêng tôi, với lại, tôi đã không còn là cảnh sát nữa rồi.
_ Như vậy với thân phận tay trong của cô càng có lợi hơn.
Cô đứng bật dậy, nhưng vẫn gắng giữ nguyên âm điệu, không quá lớn, cô biết mình không nên gây chú ý, dù quán cà phê này rất ít khách. Cô muốn rời khỏi đây và kết thúc cuộc nói chuyện này, càng nói nhiều với ông ta, cô sợ mình sẽ lung lay mất.
_ Ông thật phiền phức, tôi đã nói là tôi không đồng ý.
Người lạ mặt vẫn bình tĩnh, ngồi yên tại chỗ, đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi dài. Và nói bằng tiếng Hàn.
_ Cô thật đáng thất vọng, Yuri. Cô không hề giống ông ấy. Cha cô, Kwon Ji Hyung.
_ Ông nói gì?
_ Cô đã bao giờ thử tìm hiểu về cái chết của cha mình chưa.
_ Mẹ tôi nói cha tôi mất vì tai nạn xe hơi khi tôi mới ba tuổi.
_ Và cô tin? Vậy cô có từng hỏi mẹ mình vì lý do gì lại cấm cô theo nghề cảnh sát chưa? Khiến cô phải bỏ đi du học nước ngoài, và ngày ngày nói dối mẹ mình rằng cô đang làm việc văn phòng cho một công ty ở Mỹ.
_ Ông... ông thì biết cái quái gì?
Người lạ mặt cười thành tiếng, nhưng không quá lớn.
_ Biết đủ về cô, không nhiều, nhưng cũng không ít.
Đưa cho cô một chiếc máy ghi âm nhỏ và một mảnh giấy nhỏ ghi số điện thoại trên đó, ông ta liền đứng dậy, thu dọn tập hồ sơ lại như cũ.
_ Hẹn gặp lại cô, Yuri.
..........
Khoảng nửa tiếng, sau khi ông ta rời khỏi, cô vẫn ngồi tại chiếc bàn trong góc đó, băn khoăn không biết có nên mở chiếc máy ghi âm đó ra không. Cuối cùng, cô cũng quyết định ấn nút "Play".
R...rree..rrr.eee
Giọng hai người đàn ông lạ vang lên từ chiếc máy ghi âm. Họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Hàn. Cô nhận ra mộ trong hai giọng nói đó là của người đàn ông lúc nãy.
_ Đây là xác chết?
_ Vâng thưa thanh tra, nhân viên pháp y đã đến đây được một lúc rồi.
...
Nạn nhân là nam, khoảng 40 tuổi, tầm vóc trung bình, thời gian tử vong là 11 giờ tối qua. Anh ta bị bắn thủng ngay nhãn cầu, có vết bầm mở rộng ngay trên và dưới mi mắt trái. Răng hàm dưới bị gãy mất vài chiếc
Nhìn vào phía trước của khuôn mặt cho thấy mũi đã bị gãy nát. Dưới móng tay nạn nhân có dính một ít sợi tổng hợp. Cho thấy người đàn ông này vẫn còn sống khi bị bỏ vào cốp xe và đã cố gắng đến tuyệt vọng khi cố thoát ra khỏi đó cho tới khi chết.
_ Có xác định được danh tính nạn nhân không?
_ Dạ có, anh ta cũng là cảnh sát như chúng ta, có rất nhiều đồng nghiệp nhận ra anh ta. Tên là Kwon Ji Hyung thưa thanh tra.
_ Anh nói cái gì? Là Kwon Ji Hyung?
....
.......
..........
Chiếc máy ghi âm đột ngột tắt ngúm, cô không biết nữa,.. cô cũng không biết phải làm gì nữa. Những gì cô vừa nghe thấy có thật không? Mẹ cô đã nói dối cô? Vì sao chứ? Người chết tên Kwon Ji Hyung đó thật sự là bố cô sao??..??
Giờ trong đầu cô có quá nhiều thắc mắc, có quá nhiều câu hỏi cần người giải đáp. Chỉ có ông ta, người đàn ông lạ mặt đó mới có thể trả lời hết tất cả.
.....
Mọi việc xảy ra hôm nay thật sự vượt quá sức chịu đựng của cô. Bộ dạng của cô lúc này chắc kinh khủng lắm, chỉ mong sao Jessica sẽ không chú ý đến. Gần về đến nhà rồi, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng cô không chịu yên, trong đầu tràn ngập những suy nghĩ xung quanh người lạ mặt đó.
Vỗ nhẹ lên má cho thật tỉnh táo, rồi mới mở cửa bước vào nhà..
" Happy birthday to you..
Happy birthday to you..
Happy birthday..happy birthday..
Happy bithday to my Yuri!! "
Chiếc bánh sinh nhật nhỏ được giơ ra trước mặt, những cây nến xanh đỏ được cắm trên đó, và cả bài hát chúc mừng sinh nhật mà Jessica vừa mới hát. Chúng nhắc cho cô nhớ hôm nay là sinh nhật mình, vậy mà cô lỡ quên mất. Haizz.. thực sự cô cũng chả còn tâm trí đâu mà để ý đến nữa
_ Yul mau thổi nến và ước một điều đi.
_ Ừ..uhm.
Nhắm hờ mắt,..lúc này cô không biết phải nghĩ tới gì nữa,..cô biết mình phải chọn gì nhưng lại không muốn, cô biết mình muốn gì nhưng lại không thể chọn.., Vậy thì ước có tác dụng gì không? Nếu như ai cũng muốn ước trong đêm sinh nhật của mình thì cô lúc này đây lại khác.
Mặc cho những ngọn nến cháy dần, cô lấy chiếc bánh ra khỏi tay cô ấy rồi đặt xuống bàn, lúc này đây cô chỉ cần ôm chặt Jessica trong vòng tay mình càng lâu càng tốt. Ngày này năm sau, liệu cô còn có thể ngồi bên cạnh cô ấy, được cùng cô ấy thổi nến nữa không?
_ Sao vậy? Không thổi nến điều ước của Yul sẽ không linh nghiệm đâu.
_ Yul.. sắp phải đi rồi.
Hai tay bám chặt lấy viền áo cô, sững sờ.., cô biết mà, cô biết là Jessica sẽ phản ứng như thế.
_ Yul nói gì? Em không hiểu..Yul sắp phải đi đâu?
_ Xin lỗi em, Yul cũng không thể nào thay đổi được quyết định đó, cấp trên đã điều Yul đến New York.
_...
Im lặng ư? Giờ cô phải nói gì đây?
_ Vậy.. Yul đang muốn chia tay với em, đúng không?
Cái quái gì thế này?
_ Không,..không, không phải thế. Yul chỉ sợ rằng em sẽ trách Yul, sẽ giận Yul,..sau đó sẽ đòi chia tay. Chứ Yul không bao giờ có cái suy nghĩ đấy.
_ Thật không?
_ Yul xin thề.
_ Vậy bao giờ Yul phải đi.
_ 3 ngày nữa.
_ Nhanh vậy sao? Ở đó luôn, không về đây nữa sao?
_ Chỉ là đi làm việc thôi, hết việc Yul sẽ lại được quay về đây. Nếu không, Yul sẽ trốn về.
_ Chắc sẽ lâu lắm, đúng không?
_ Yul cũng không biết nữa, nhưng cũng có thể.
_...
Vòng tay ra sau lưng cô, siết chặt hơn cái ôm.
_ Em sẽ rất nhớ Yul.
_ Yul sẽ nhớ em nhiều hơn, công chúa.
....Hãy tha thứ cho Yul, vì đã nói dối em.