Ngón tay Từ Tử Thanh nhẹ chạm vào thân cây, nhưng lập tức liền cảm thấy có một loại lực lượng mãnh liệt xuyên thấu qua ngón tay truyền thẳng vào trong đầu, có thể nói toàn bộ đầu óc hầu như phát ra tiếng nổ vang kịch liệt.
Vô số tâm tình nhỏ vụn xông vào, mang theo oán hận, hung ác, thô bạo, ngoan độc…Các loại cảm xúc tiêu cực kịch liệt cuồn cuộn như sóng triều, trong nháy mắt chiếm cứ toàn bộ đầu óc của Từ Tử Thanh!
Từ Tử Thanh cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, giống như cái loại oán phẫn cực mạnh này muốn phá tan đầu óc y vậy, linh trí của y giống như ngọn nến leo lắt trước gió, lung lay sắp tắt…
Không được!
Nếu như bị những tình tự này không chế, y nhẹ thì sẽ bị đánh thành đầu óc ngu si, nặng thì sẽ bị ma niệm chiếm giữ, biến thành tà ma!
Từ Tử Thanh ôm đầu, trên khuôn mặt tuấn nhã nhiều lần giao xen giữa kiên định và dữ tợn, rõ ràng là đang tiến hành tranh đấu kịch liệt. Nhưng tựa hồ vận khí của y cũng chưa đến nỗi xấu nhất, bởi vì sau một khắc, đan điền của y kịch liệt xáo động!
Có một hạt giống ẩn giấu sâu trong đan điền đang rục rịch, truyền ra một loại ý niệm say mê.
“ Mẫu thân, mẫu thân, thơm quá!”
“ Mẫu thân, ăn ăn…ăn..”
Chính là ý niệm của Dung Cẩn vẫn luôn ngủ đông!
Cỗ ý niệm này tràn đầy tham lam, thèm ăn nhỏ dãi, giống như đã bị bản năng thao túng, khiến cho Dung Cẩn phảng phất như đã mất đi tỉnh táo.
Từ Tử Thanh còn sót lại một chút thanh tỉnh, lúc này miệng không khỏi cười khổ.
Không xong rồi, bởi vì ngón tay của y bị nhiễm huyết khí, không chỉ có bản thân y bị oán niệm tập kích, mà cũng khiến cho Dung Cẩn cảm giác được mùi vị máu tươi của những tu sĩ đã lắng đọng nhiều năm trong gốc cự mộc này.
Đầu lâu đứng đầu trong sáu loại dương, chúng nó tràn ra máu, lại thêm hấp thu đầy đủ linh khí, vì vậy mới có thể hấp dẫn Dung Cẩn như vậy…Mà Dung Cẩn đói khát như vậy, cũng là vì Từ Tử Thanh đã lâu chưa cho nó ăn máu thịt, đây cũng chính là sai lầm của y.
Vì vậy dưới song trọng uy hϊếp, Từ Tử Thanh có thể nói là trái phải đều bị giáp công, gặp phải tình thế cực kỳ nguy hiểm!
Cứ tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ tính mạng y sẽ khó có thể bảo toàn, y cần phải làm một cái gì đó!
Từ Tử Thanh chật vật khuỵu chân, vô tri vô giác ngồi xuống.
Không biết có phải do khoanh chân ngồi xuống thành công hay không, y mạnh mẽ chống chọi, nhớ lại , sau đó dựa theo pháp quyết vận chuyển chân nguyên.
Linh khí trên Ti Hình Phong cực kỳ nồng nặc, lúc này Từ Tử Thanh bất chấp nhập định luôn, linh khí giống như hồng thủy lập tức từ đỉnh đầu y trút xuống. Y bất chấp mình có thể thừa nhận nổi hay không, chỉ biết dùng lực lượng lớn nhất vận chuyển công pháp, ý đồ thu gom càng nhiều linh trí hơn!
Trước tiên phải vận dụng công pháp ngăn chặn Dung Cẩn cái đã! Chỉ cần có thể áp chế Dung Cẩn, sau đó, Dung Cẩn có thể trợ giúp y đối kháng lại với oán khí tập kích!
Trong đan điền truyền đến cảm giác đau đớn kinh khủng, linh khí không ngừng chuyển hóa trở thành chân nguyên, không ngừng tích lũy vào trong đan điền. Vào lúc chân nguyên rót đầy đan điền rồi, những chân nguyên còn dư lại chạy tán loạn khắp tứ chi bách hài, khiến cho nhiều nhánh kinh mạch dần dần sinh ra rạn nứt như đã dự đoán.
Cuối cùng, chân nguyên giống như nổi điên xông tới, kinh mạch lập tức liền hiện ra những vết nứt, như sắp bị phá vỡ!
May mà Từ Tử Thanh có thể chất thuộc tính Mộc, lại từng dùng qua thiên tài địa bảo Ất Mộc Chi Tinh, may mà vẫn chưa tiêu hóa hết. Hiện giờ khí Ất Mộc tồn trữ trong máu bắt đầu có tác dụng, mỗi khi một đoạn kinh mạch bị phá vỡ, liền lập tức được tu bổ hoàn chỉnh, sau đó lại phá vỡ, rồi lại tu bổ…
Cứ tiếp tục như vậy mãi, kinh mạch của Từ Tử Thanh dần dần trở nên rộng rãi hơn, cứng cáp hơn. Càng về sau, chân nguyên không thể làm gì những kinh mạch này nữa, cuối cùng chỉ đành tìm kiếm một địa phương có thể chứa đựng nó.
Vì vậy, lần thứ hai chúng nó lại chạy về đan điền.
Vào lúc này, đan điền đã đầy ắp rồi, nhưng chúng nó vẫn còn muốn chen vào, từ tử thanh đành phải cực lực áp súc xuống.
Sau khi tu sĩ lên đến Trúc Cơ rồi, phải đem kinh mạch trong cơ thể tiến hành mở rộng, gia cố, để khiến cho nó có thể thừa nhận được khi chân nguyên trùng kích. Sau đó, tu sĩ đem chân nguyên trong đan điền áp súc, biến thành nguyên dịch sền sệt, khi giọt nguyên dịch đầu tiên hình thành, là có thể tiến vào trung kỳ Trúc Cơ.
Đây là một quá trình khá dài, cũng tràn đầy hung hiểm.
Bởi vì trong quá trình áp súc chân nguyên, không chỉ kinh mạch phải có sức chịu đựng dẻo dai, mà còn vì chân nguyên bướng bỉnh hơn linh khí rất nhiều, nếu muốn nó phục tùng, phải tốn rất nhiều công sức.
Nhưng hiện giờ, để trấn áp Dung Cẩn, Từ Tử Thanh chỉ có thể mạnh mẽ dồn lực vận chuyển công pháp, tiếp đó là cất trữ chân nguyên thật nhiều, quá trình này không phải chỉ trong một thời gian ngắn là có thể hoàn thành.
Nếu như y không phải là đơn Mộc linh căn, bị những thuộc tính khác quấy phá…Nếu như không phải trong máu còn tồn trữ số lượng lớn khí Ất Mộc Chi Tinh…Chỉ sợ lần này, y đã bạo thể mà chết!
Chân nguyên trong đan điền càng để lâu càng nhiều, áp súc cũng càng thêm nồng đậm.
Cuối cùng thế giới bên trong bỗng phát ra một tiếng nổ đùng!
Đây chính là dấu hiệu cho thấy chân nguyên đã đầy ắp rồi, bị áp súc quá chặt!
Dung Cẩn tựa hồ bị âm thanh nổ vang này làm cho giật mình tỉnh ngộ, có chút mờ mịt lầm bầm: “ Mẫu thân?”
Từ Tử Thanh cố gắng tập trung tinh thần, muốn nói với nó chút gì đó, nhưng hiện giờ y vô cùng đau đớn, lại thêm oán niệm quấy phá khiến toàn thân nóng bừng, căn bản không thể lên tiếng.
Nên làm sao bây giờ?
Dung Cẩn không thấy Từ Tử Thanh đáp lại, liền bối rối: “ Mẫu thân! Mẫu thân!” Vẫn không nhận được hồi âm, khiến nó đột nhiên bộc phát ra một đạo lực lượng mãnh liệt, dây leo kéo dài ra phía trước, tựa hồ như muốn từ trong kinh mạch lẻn lên thức hải (óc). Nhưng nếu như nó thành công, vậy thức hải vốn vô cùng yếu ớt sẽ hết sức nguy hiểm. Trong khoảng thời gian ngắn, Từ Tử Thanh càng thêm sốt ruột.
Đúng lúc này, một loại cảm giác lạnh như băng từ trên đỉnh đầu truyền xuống, chỉ một thoáng liền hóa giải rất nhiều đau đớn.
Mà dưới cảm giác lạnh lẽo này, Từ Tử Thanh vốn còn đang lo sợ không yên rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Trong lòng Từ Tử Thanh vui vẻ, đó là đoạn trúc Vân sư huynh tặng! Mỗi khi y gặp phải trạng thái thần trí mơ hồ, khó khống chế nó đều có thể giúp y thanh tỉnh một chút, đúng là một kiện bảo vật vô cùng tốt.
Giờ y có muốn ở trong lòng nói lời cảm tạ với Vân Liệt cũng không kịp, chỉ có thể nhanh chóng nhân cơ hội này tập trung tinh thần, truyền đạt ý trấn an Dung Cẩn.
Dung Cẩn vốn còn đang phát cuồng sau khi được an ủi, tựa hồ cũng khôi phục lại bình thường, chui vào sâu trong đan điền.
Từ Tử Thanh thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu hấp thu linh khí, cô đọng chân nguyên.
Bởi vì y phát hiện ra, sau phen luống cuống tay chân trước đó, tình hình trong cơ thể y gần như sắp đột phá thời khắc mấu chốt nhất của kỳ Trúc Cơ.Nếu như lúc này bỏ qua, chân nguyên sẽ bắn ngược khiến cho y trọng thương, ngất xỉu, khi đó cho dù có đoạn trúc giúp cho, cũng chưa chắc có thể giúp y tỉnh lại được, mấy loại oán niệm trong thức hải cũng sẽ lợi dụng lúc này công chiếm thức hải.
Hiện giờ y chỉ còn cách được ăn cả ngã về không, dốc hết toàn lực đột phá trung kỳ Trúc Cơ!
Đến lúc đó, thần thức của y có thể lớn mạnh hơn một chút, lúc đối phó với những oán niệm này, cũng có thêm vài phần nắm chắc.
Đã vậy thì “ Bất thành công, tiện thành nhân”. ( không thành công thì sẽ chết)
Từ Tử Thanh hạ quyết tâm, càng cố gắng hấp thu thật nhiều linh khí hơn, thậm chí y còn hơi há miệng, không ngừng phun ra nuốt vào linh khí, lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, đem linh khí hút vào.
Cứ vậy mà linh khí hấp thu vào cơ thể còn nhiều hơn vừa rồi gấp mấy lần, chân nguyên tụ tập trong cơ thể cũng nhiều hơn gấp mấy lần.
Oán niệm trong đầu không ngừng xông tới, Từ Tử Thanh thầm quát một tiếng: “ Dung Cẩn, cuốn lấy chúng nó cho ta!”
Trong đan điền liền truyền ra một ý niệm nhao nhao nóng lòng muốn thử, mang theo mùi máu tanh mãnh liệt, thoáng chốc vọt vào trong thức hải.
Trong chớp mắt, ý niệm khát máu của Dung Cẩn cùng với oán hận khi bị gϊếŧ của các tu sĩ chạm vào nhau, lập tức liền day dưa với nhau.
Cảm giác được Dung Cẩn rất nỗ lực, Từ Tử Thanh có chút thoải mái, lợi dụng cảm giác lạnh lẽo do đoạn trúc truyền tới để bảo trì thanh tỉnh, điều khiển chân nguyên vô tận áp súc lại thật nhanh.
Dung Cẩn hiện giờ tuy chỉ là một cây non, nhưng dù sao nó cũng là hung vật thượng cổ, ký ức từ huyết mạch truyền thừa xuống hằng hà vô số. Oán hận của những tu sĩ kia mặc dù nặng, nhưng lai lịch không thể so sánh với nó, trong lúc day dưa qua lại, thường là Dung Cẩn chiếm thượng phong.
Cùng lúc đó, chân nguyên trong đan điền đã bị áp súc đến nỗi không thể áp súc nỗi nữa.
“ Đùng đùng đùng!”
Thanh âm bảo hưởng vang lên liên tiếp, chân nguyên cuối cùng cũng áp súc lại thành một!
Lúc này, thế giới bên trong đan điền có chứa một giọt dịch thể, sền sệt dinh dính, không còn trong suốt nữa mà hiện ra màu bạc nhàn nhạt giống như thủy ngân, so với chân nguyên càng thêm cô đọng, cũng càng nặng hơn.
Trong suốt quá trình thống khổ trước đó, Từ Tử Thanh rốt cục cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, lại còn đột phá!
Hiện giờ, y đã là tu sĩ trung kỳ Trúc Cơ, lực lượng trong người cuồn cuộn, so với khoảng thời gian còn ở sơ kỳ Trúc Cơ, lực lượng càng thêm hùng hậu, khí chất toàn thân, cũng có vẻ cứng cáp hơn.
Sau đó Từ Tử Thanh không dừng nhập định, mà đem ý niệm trở về thức hải.
Thần thức của y đảo qua, ở nơi đó, có hai lực lượng đang giằng co.
Một trong đó có màu đỏ tươi, thế nhưng rất thuần túy, có một loại cảm giác rất thân cận với y. Cái còn lại thì là màu xám tro, bên trong tựa hồ có ma quỷ, do oán niệm hóa thành.
Từ Tử Thanh không chút do dự gia nhập vào bên đỏ, cùng với Dung Cẩn trùng kích, đánh gϊếŧ lực lượng màu xám. Dung Cẩn vốn đang chiếm thượng phong cảm nhận được một cỗ ý niệm thân thiết dung hợp vào. Trong khoảnh khắc, Từ Tử Thanh bỗng cảm nhận được ý thức cường liệt truyền đến cảm giác vui mừng vô hạn, tâm tình cũng tốt lên, lòng tin càng tăng thêm nhiều, tinh thần càng thêm hăng hái, đem lực lượng màu xám tiêu diệt triệt để!
Rất nhanh sau đó, oán niệm trong thức hải bị Từ Tử Thanh cùng với Dung Cẩn hợp lực tiêu diệt, ý thức của Dung Cẩn thân mật vòng quanh Từ Tử Thanh mấy vòng, sau đó mới chịu trở về lại đan điền.
Trạng thái của Từ Tử Thanh lúc này vô cùng tốt, toàn bộ thể xác và tinh thần đều trầm tĩnh lại.
Cửa ải khó khăn…Cuối cùng cũng vượt qua được rồi!
…….
Ti Hình Phong, ngoài Hình Đường, dưới gốc cự mộc.
Một thiếu niên mặc áo xanh khoanh chân ngồi ngay ngắn, trên trán lấm tấm mồ hôi hột, trên ngón tay có một luồng khí xám nhàn nhạt quấn quanh, khiến cho y bị bao phủ trong một tầng cảm giác suy đồi.
Cách xa đó có hai con khôi lỗi hắc thứu đáp xuống, bên trên có hai thanh niên tuấn dật nhảy xuống.
Vị bên trái vẻ mặt kiên định, thân hình cao lớn, một thân kiếm khí cao ngút trời, có vẻ thập phần kiên cường. Người còn lại có chút thon gầy, mặt trẻ con nhưng tóc lại bạc trắng, đồng dạng cũng có kiếm ý nghiêm nghị, nhưng khóe mắt đuôi mày đều mang lại cảm giác khiêu thoát.
Trong tay hai người đều mang theo hắc long thật lớn đang trói mấy người, người tóc trắng lơ đãng nghiêng đầu, sau đó “ di” một tiếng: “ Ê, ngươi nhìn xem.”
Người có vẻ mặt kiên nghị hơi quay đầu, nhìn thoáng qua.
Người tóc trắng cười nói: “ Vừa có một tên ngốc chạm vào Phật Tâm Mộc, hiện tại nhất định là đang ăn khổ rồi.”
Người kia liền nói: “ Nếu có thể vượt qua, thì sẽ tiến cảnh.”
Người tóc trắng cau mày, tính nói gì đó.
Bỗng lúc này, đại môn Hình Đường mở ra.
Từ bên trong có một nam tử toàn thân hắc y lạnh lùng nghiêm nghị, tầm mắt của hắn, rơi vào người thiếu niên đang ngồi dưới gốc cự mộc.