Vân Liệt khựng lại một chút, thu tay lại, gật đầu nói: “ Người tu chân, phải vứt bỏ sự hồn nhiên, tu chính là nét chân thật của bản tính. Lúc huynh bảo đệ tới ngũ lăng tiên môn, có nói câu gì, đệ còn nhớ không?”
Từ Tử Thanh nhắm mắt lại, những gì Vân huynh đã nói, y luôn ghi nhớ kỹ từng câu: “ Vân sư huynh nói, đợi tới khi Trúc Cơ, vào đến đại thế giới, gia nhập vào Ngũ Lăng Tiên Môn. Lúc thấy gì, nghe gì, trải qua những gì ở đây sẽ hoàn toàn khác so với hiện tại. Đạo tâm bất chính sẽ dễ dàng bị phù hoa che mắt, muốn đệ lúc nào cũng phải tự xét lại bản thân, chỉ cần lo thân mình, không cần để cho những huyên náo, vẩn đυ.c bên ngoài trói buộc.”
Lời này y thời khắc ghi nhớ, không bao giờ dám quên.
Chỉ là sau khi đến đại thế giới rồi, nhìn thấy sư tôn từ ái, sư muội hoạt bát, sư huynh nghiêm khắc nhưng lại rất quan tâm săn sóc, cùng với kết cấu chuẩn mực của tông môn khiến cho lòng người sinh sùng kính.
Bởi vậy, y đã bị phù hoa che mắt, cho rằng nơi đây là thánh địa tu hành.
Nhưng sau lần quan sát hôm nay, Từ Tử Thanh cuối cùng cũng minh bạch.
Tông môn vì những đệ tử như họ cung cấp tài nguyên rất dồi dào, nhưng phàm là những người tu vi cao cường, tông môn sẽ cực lực bồi dưỡng và cho họ rất nhiều đặc quyền.
Ngũ Lăng Tiên Môn là một đại hình tông môn rất tốt, nhưng bên dưới ánh sáng, không phải lúc nào cũng tinh thuần.
Thế lực ở đại thế giới rất phức tạp, trong tông môn cũng có nhiều cạnh tranh.
Tu sĩ nếu muốn thành tiên, ngoài tự thân tu hành, còn phải tranh giành địa vị và tài nguyên, người nắm quyền trong tông môn không nhất định phải là người ham muốn quyền lực. Nhưng nếu muốn có chỗ đứng, bồi dưỡng được thật nhiều đệ tử ưu tú, thời gian dài cũng không khỏi thuận theo đại thế, thỏa hiệp mà làm.
Từ Tử Thanh mới phát giác, sau khi y vào tông môn, tự cho mình là thư thái, nhưng kỳ thực là rất nông nổi, bị hư ảo che mờ mắt, đúng là tự mình dối mình. Hiện giờ lĩnh ngộ được cái gì gọi là “Ngụy”.
Nghĩ đến đây, y bỗng nhiên cảm giác trong lòng có một lớp bụi mờ nhẹ nhàng trôi đi mất, chỉnh đốn đạo tâm trở nên trong sạch hơn không ít, thông thấu không ít.
Vân Liệt thấy vậy, trong mắt có một tia hòa hoãn: “ Tốt lắm.”
Từ Tử Thanh ngẩng đầu cười: “ Vân sư huynh, đa tạ huynh.”
Lúc này khi nhìn lại những tu sĩ trái ôm phải ấp kia, thì trong mắt rất thanh minh.
Tiên đồ dài lâu, nhìn xem người khác lựa chọn con đường tu hành thế nào. Cho dù hành vi phóng đãng bất quá là vào được mắt y, nhưng lại không vào được tâm y. Kỳ thực là vì Từ Tử Thanh còn chưa trải đời nhiều, không quen nhìn những tu sĩ vì leo lên cao mà bán rẻ bản thân. Bọn họ tất nhiên không lo lắng gì về phẩm hạnh của mình, chỉ lo cực lực tiến thủ, để trường sinh, để có địa vị, thì phải luôn đánh đổi một thứ gì đó thì mới có thể thăng tiến.
Còn đệ tử nội môn tuy rất tự cao tự đại, mê luyến nɧu͙© ɖu͙©, nhưng cũng có người vì công pháp bản thân tu tập, mới đến ngoại môn chọn lô đỉnh. Mặc dù lô đỉnh ở tiên môn tuy bất đồng với đạo song tu, nhưng so với ma đạo tùy ý thải bổ cũng có sự khác biệt. Xét đến cùng, bọn họ cùng với những đệ tử ngoại môn này chỉ là quan hệ hợp tác cùng có lợi mà thôi.
Kỳ thực không chỉ có mình Từ Tử Thanh thấy không quen, có rất nhiều đệ tử sắp vào nội môn hay ngoại môn cũng không hiểu được những điều này. Lập tức có rất nhiều người mặt biến sắc, nhất là đám người Túc Hãn với Trác Hàm Nhạn đều là thiên tài trong tiểu thế giới. Lúc nhìn thấy cảnh tượng này, đều nhíu mày lại, trốn sang một bên.
Nếu không phải còn muốn có cơ hội gặp được Kim Đan chân nhân, bọn họ đã lập tức trở về luôn rồi.
“ A—tiền..tiền bối!” bỗng nhiên có một tiếng một nữ tử kêu lên sợ hãi, giọng nói hoảng hốt kinh sợ, “ Vãn bối không có ý như vậy, mong tiền bối buông tay…”
Thần sắc Từ Tử Thanh biến đổi, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy có một nữ tữ thân thể yểu điệu thon dài mặt đầy hốt hoảng, đang bị một nam tu cao to bắt được cổ tay. Nàng ra sức giãy giụa nhưng vẫn không thể thoát, nhìn rất chật vật.
Nam tu cao to mặt mày ngạo mạn, nói: “ Ngươi bất quá chỉ là một tam linh căn, ở ngoại môn này tuyệt không có ngày nổi danh. Được cái, là một lô đỉnh tốt, nếu theo ta trở về, ngươi sẽ đổi đời!”
Nữ tử tú lệ lắc đầu không ngừng, rơi lệ nói: “ Vãn bối chỉ muốn làm một chức công, ưu ái của tiền bối, vãn bối khó có thể tiếp thu, thỉnh…thỉnh tiền bồi đừng làm vậy…”
Nam tu cao to ánh mắt lạnh lẽo: “ Được hay không cũng không phải do—A!”
Lời hắn còn chưa dứt, đã hét thảm một tiếng.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên một cái, cổ tay nam tu đang nắm chặt tay nữ tử liền bị một lỗ nhỏ xuyên thấu, không ngừng chảy máu ồ ạt. Không lâu sau, trên mặt đất đã hình thành một bãi máu nhỏ.
“Ngươi dám làm vậy với ta, sư tôn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi—–” Hắn hung tợn nhiều về phía người bắn ra kiếm khí, sau đó cổ họng giống như bị nghẹn, lắp bắp, “ Vân, Vân ti hình…”
Vân Liệt thu ngón tay lại, giọng nói băng lãnh: “ Giới luật tông môn, kẻ nào ép da^ʍ đồng môn sẽ bị xử phạt. Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, phế gân tay ngươi. Nếu có lần sau, gϊếŧ không tha.”
Nam tu cao to không dám thở mạnh, đưa tay che miệng vết thương lại, luôn miệng nói: “ Vãn bối tuân mệnh, đa tạ Vân ti hình khoan dung!” Nói xong đầu cũng không dám ngoảnh lại, xoay người sải bước lên linh cầm, lập tức bay đi. Lỗ máu trên tay hắn do kiếm khí của Vân Liệt gây thương tích, bên trong có chứa ý niệm vô tình sát lục, cần phải dùng linh đan trị liệu ngay. Vì vậy nhanh chóng trở về núi, kêu người chữa trị.
Những người còn lại thấy vậy đều câm như hến, giống như lúc này mới phát giác ra sự tồn tại của hắc y ti hình này vậy. Tràng diện hoang đường trước đó, cũng đều thu liễm rất nhiều, những người vốn đang rục rịch nhắm mục tiêu vào mấy đệ tử ngoại môn nhan sắc xinh đẹp dễ nhìn, cũng đều kiềm chế tâm tư lại.
Từ Tử Thanh chợt tỉnh ngộ.
Chức vụ giám sát của Vân sư huynh lần này, e rằng chủ yếu không phải là giám sát người trong Chưởng Sự Đường, mà là những đệ tử nội môn xấu xa coi thường giới luật của tông môn. Cái này cũng có thể coi như tông môn cấp cho những đệ tử ngoại môn chút bảo bộ. Lần này hai người bọn họ không ngồi trên lưng hắc thứu quan sát từ trên cao nữa, cũng là để dễ tùy cơ ứng biến thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Từ Tử Thanh buông lỏng một chút.
Bất luận tông môn có mặt tối gì, chỉ cần không phải là mặc kệ không quản, chút khuyết điểm ấy cũng không thể hoàn toàn che lấp được ưu điểm.
Nhưng mà thế sự luôn không chiều lòng người, trên bầu trời lúc này bỗng xuất hiện một bóng đen lớn, vững vàng che khuất cả nữa màn trời, tối đen khiến người sợ hãi.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy có một con yêu thú dữ tợn đang đập cánh, luồng không khí dưới cánh nó dũng động, tạo ra một trận cuồng phong thật lớn.
Không ít đệ tử ngoại môn thân hình lắc lư, cơ hồ không thể đứng vững.
Cái cổ dài của con yêu thú kia uốn lượn, đôi mắt thú màu đỏ tươi đáng sợ, nó há mồm, lộ ra cái miệng đầy răng nanh.
Chúng đệ tử nhìn thấy, trong lòng vô cùng sợ hãi!
Rất nhanh, có vài bóng người tử trên lưng của yêu thú kia đứng lên, so với thân thể khổng lồ của yêu thú bọn họ có vẻ rất nhỏ bé. Nhưng sau đó tất cả đều bước lên phi kiếm, nhanh chóng hạ xuống đất.
Chỉ một thoáng liền có ba đệ tử nội môn mặc hoa phục xuất hiện trên mặt đất, người cầm đầu đám người kia sắc mặt âm trầm, có vẻ như tâm tình không tốt.
Từ Tử Thanh nhìn thấy người nọ, ánh mắt lóe lên.
Là Lý Tài!
Y lại nhìn nam tu đứng hai bên trái phải Lý Tài, mặt mày đều ngạo mạn hống hách, nhưng tu vi chỉ có Hóa Nguyên thôi. Như vậy…bọn họ cũng là đệ tử của Cực Lạc Phong?
Tâm trạng Từ Tử Thanh trầm xuống.
Nhìn thấy những người này ở đây, y cảm thấy có chút bất an.
Mà sự thực cũng chứng minh, dự cảm của y không hề sai.
Đám người Lý Tài đi tới, một thân ngạo khí làm cho người người khϊếp sợ phải dè chừng.
Rất nhiều đệ tử nội môn còn đang bận ve vãn, vừa thấy Lý Tài, liền đẩy người trong lòng qua một bên, như là đang dẹp đường cho bọn hắn đi qua vậy.
Rất nhiều đệ tử ngoại môn có tâm trèo cao thấy thế, cũng rất thông minh tụ lại một chỗ, bày ra tư thái hấp dẫn nhất. Mà những đệ tử sắp vào ngoại môn, thấy tình hình này lại càng không dám thở mạnh.
Tuy nói ti hình ở đây có thể bảo toàn bọn họ, nhưng hiện giờ nhìn thấy thanh thế của Lý Tài như vậy, những người không biết được tiền đồ tương lai sẽ thế nào như họ cũng khó tránh khỏi sinh ra thấp thỏm.
Ánh mắt Lý Tài đảo qua những người đang cực lực biểu hiện, dùng tay ngoắc một nữ tử dung mạo diễm lệ.
Nàng kia thấy vậy cười tươi như hoa, diễm quang bắn ra bốn phía, nhanh chân bước nhanh tới gần, vừa đi vừa lả lướt đong đưa. Nàng cũng rất thông minh, rúc vào bên thân Lý Tài, hơi cúi đầu, bày ra tư thái thần phục.
Lý Tài tựa hồ có chút thỏa mãn, sắc mặt cũng hơi giãn ra: “ Thấy ngươi thức thời như vậy, ta cho phép ngươi làm thị thϊếp của ta.”
Hai tu sĩ bên cạnh Lý Tài thấy thần sắc gã hơi hòa hoãn chút, liền cười nói: “ Chúc mừng Lý sư đệ!” rồi hướng nàng kia nói, “ Lý sư đệ là cháu đích tôn của lão tổ Nguyên Anh, ngươi có thể theo hầu đệ ấy, thì chính là phúc khí đã tu luyện mấy đời đấy. Sau này phải hầu hạ thật tốt, chắc chắn sẽ có hàng đống ưu đãi đang đợi ngươi!”
Nữ tử mừng rỡ như điên, cố đè áp cỗ tâm tình kích động xuống, dịu dàng nói: “ Quả thật là phúc khí của tỳ thϊếp, tỳ thϊếp chắc chắn sẽ dụng tâm hầu hạ Lý tiền bối thật tốt…”
Lý Tài nghe nữ tử cùng với hai tu sĩ kia người một lời ta một lời tâng bốc gã, lại thấy những đệ tử kia sau khi nghe thấy hai từ “ lão tổ” tầm mắt đều mang theo sợ hãi thán phục, cảm thấy rất là đắc ý, cuối cùng tâm tình cũng tốt hơn chút. Sau đó tầm nhìn hắn lại lia qua đám đệ tử sắp vào ngoại môn đang băn khoăn lo sợ bên kia, có vài phần thích ý.
Thần thức đảo qua, bỗng nhiên gã thiêu mi: “ Thể chất linh ngọc?”
Theo tầm mắt của Lý Tài, thì chính là nữ tú tú lệ vừa mới bị người mạnh mẽ bức ép kia.
Nữ tử tú lệ toàn thân run rẩy, thần sắc sợ hãi, hoang mang.
Lại nói, trên đời này có vài loại thể chất rất thích hợp làm lô đỉnh, có một số người tư chất bản thân cao, có một số thì phối hợp linh căn phù hợp nhất, có vài người thậm chí chỉ là xác phàm, căn bản chỉ có thể gả cho người… Ở đại thế giới Khuynh Vẫn này, số người có thể chất lô đỉnh này cũng không ít, mà thể chất linh ngọc cũng là một loại trong số đó.
Thể chất linh ngọc rất ôn hòa, không phân biệt nam nữ, chỉ xuất hiện ngẫu nhiên. Loại thể chất này là loại lô đỉnh có khí tức ôn hòa, nếu một tu sĩ tu hành công pháp hung bạo dùng để thải bổ, có thể trấn an được bản thân, dễ dàng vượt qua tâm ma.
Bất quá thể chất linh ngọc cũng không phải thể chất hiếm thấy, Lý Tài thấy nữ tử run rẩy lợi hại như vậy, cũng có chút mất đi hăng hái.
Nữ tử tú lệ bị Lý Tài để ý, vận số hôm nay đúng là xui xẻo. Nhưng cũng may trước đó Lý Tài vừa thu được một vưu vật thân thể đào mị, nhìn thấy nàng cũng không hơn gì mấy…Nàng liền may mắn được bỏ qua.
Đường nhìn của Lý Tài không dừng lâu trên người của nàng, mà lướt qua đám đông đệ tử sắp vào ngoại môn, rơi vào trên người một người.
Đó một thiếu niên vóc người không thấp, hồng y đỏ như lửa, nhan sắc xinh đẹp tuyệt luân. Mặt hắn mang theo một tia ngạo khí, lúc nói chuyệm thần thái phi dương, lúc cười nói anh khí bức người. Vô cùng thu hút ánh nhìn.
Lý Tài nhìn thiếu niên kia, chậm rãi nheo mắt lại: “ Các ngươi xem, hỏa khí trên người hắn…Có đúng là rất thuần khiết hay không?”
Hai tu sĩ đi bên cạnh hắn cũng theo đó nhìn qua, đều mừng rỡ.
Có một tên nói: “ Đan Hỏa linh căn! Chúng ta đã tìm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được, thật không uổng công chúng ta học thuật quan sát khí tức!”
Tên còn lại cũng cười nói: “ Đại sư huynh kẹt ở cửa này nhiều năm, khiến lão tổ rất lo lắng buồn phiền. Hồi trước nếu không phải bị lão thất phu Thần Hỏa Phong vươn tay cản trở…Hừ.”
Lý Tài càng đắc ý: “ Chuyến này đi không uổng công, đem người về núi, lão tổ chắc chắn sẽ ban thưởng.”
Hai người kia phụ họa: “ Đúng vậy, Lý sư đệ là ngươi có công lớn nhất.”
Lý Tài cười đến tùy ý: “ Tất cả mọi người đều có công lao.”
Ba người nói vài câu, Lý Tài liền đem nữ tử trong lòng đẩy ra, cất bước tiến lên, đi tới chỗ đám đệ tử sắp vào nội môn.
Hắn bình ổn một chút ý mừng trong mắt, tận lực ôn hòa mở miệng: “ Vị sư đệ này xưng hô thế nào?”
Túc Hãn đang cùng mấy đồng đạo đứng đằng sau chờ đợi, thấy đám người nịnh nọt leo lên cũng không hề thấy có gì lúng túng. Dù sao hắn cũng xuất thân từ trong một môn phái lớn ở tiểu thế giới, đối với chuyện này cũng có lý giải, chứ không có nhiều phán xét như Từ Tử Thanh. Mặc dù lúc thấy con yêu thú dữ tợn cũng có chút kinh hách, nhưng không e ngại nhiều.
Bất quá hắn không ngờ tới, cái đám tu sĩ nhìn rất khó chung đυ.ng kia lại chủ động tới nói chuyện với hắn.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Túc Hãn câu môi cười: “ Túc Hãn kiến quá sư huynh, chẳng biết sư huynh…”