Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Chương 119: Tập kiếm

Thứ nhất cần phải có tu sĩ giúp cho, đó là làm phép. Chỉ cần tu sĩ có tu vi cao hơn cầm thú hai cảnh giới, cho cầm thú ăn Biến Hóa Đan vào, sau đó làm phép cho nó, là có thể khiến cho nó trở thành hình người.

Thứ hai cần phải có thiên lôi hỗ trợ, còn gọi là độ kiếp thuế biến (lột xác). đợi cầm thú đến tu vi cấp sáu, có thể mượn thiên lôi thối thể, cởi bỏ lông, vảy, sừng, hóa thành người.

Thứ ba là đợi đến lúc cầm thú tu đến cấp mười hai, thì có thể tự do biến thành hình người.

Trong ba loại phương pháp biến hóa, loại thứ ba bản thể của cầm thú vẫn là thú, hóa hình người chứ không phải hóa thành người, đó chỉ là một loại thuật biến hóa mà thôi, chứ không được tính là yêu tu, vì vậy không cần đề cập tới. Hai phương pháp trước xác thực là phương pháp để cầm thú hóa thành yêu tu, mà thú hóa thành người chính là hành động nghịch thiên, nên tất nhiên có được thì sẽ có mất.

Nếu được tu sĩ làm phép cho, nghĩa là nó sẽ thiếu tu sĩ một ân huệ, cần phải hoàn trả lại ân huệ này, bằng không khi hóa thành người, sẽ gặp trùng trùng kiếp số. Vì vậy phàm là những con thú được làm phép, thường sẽ nhận tu sĩ làm phép cho mình làm chủ, mặc hắn sai sử, để hoàn lại ân tình. Nghiêm Sương chính là một ví dụ.

Loại thú được người làm phép cho, bởi vì không phải chịu bao nhiêu khổ sở, sau khi thành người rồi liền sinh ra linh căn, không thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt được nữa. Một thân thiên phú thần thông trước đó cũng không thể dùng, chỉ khi gặp phải chuyện nguy hiểm sống chết mới có thể hóa lại thú hình, sử dụng thần thông tự cứu mạng mình, nhưng cũng phải suy yếu mấy ngày mới có thể phục hồi lại được như cũ. Tuổi thọ cũng giống như con người.

Còn loại cầm thú mượn sức thiên lôi thối thể, huyết mạch kinh lạc trong cơ thể đều được thiên lôi biến đổi, lúc chuyển hóa chịu rất nhiều thống khổ, chỉ cần một cái sơ sẩy, là có thể mất mạng như chơi. Nhưng nếu có thể thành công hóa thành người, không chỉ hình người có thể sử dụng được thần thông, mà còn có thể tự do biến hóa qua lại giữa dạng người và dạng thú, so với loại được làm phép, thì tự do sung sướиɠ hơn nhiều. Cho dù là vậy, nhưng đã trở thành yêu tu là sẽ sinh ra linh căn, không thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt nữa, nên tất nhiên là không thể tu hành ở dạng thú. Sau kỳ Trúc Cơ cũng giống với loại được làm phép, trong cơ thể không còn yêu nguyên nữa mà là chân nguyên giống như tiên tu.

Ngoài các loại tổn thất đã được đề cập trên, bất luận là được làm phép hay thuế biến, sau khi cầm thú hóa thành người tất cả tu vi trước đó đều hóa thành hư không, phải bắt đầu tu luyện lại từ đầu. Có thể thấy vạn sự tự có nhân quả, đường tắt tuy có, nhưng trên đường lại càng nhiều chông gai hơn, phải xông pha nhiều hiểm nan, thì mới có thể đạt được thành tựu như mong muốn.

Cũng bởi vì nhiều nguyên do đó, nên khiến rất nhiều cầm thú phải chùn bước, cũng bởi vậy mà số lượng yêu tu không nhiều như yêu thú và linh thú.

Lúc này đây, Từ Tử Thanh vô cùng khổ não, không biết nên chọn thế nào cho thỏa đáng.

Tuy Trọng Hoa là yêu sủng của y, nhưng y vẫn luôn xem nó như người nhà của mình, sủng ái như hậu bối, mặc dù trong lòng vô cùng mong muốn Trọng Hoa hóa thành hình người, nhưng cho dù thế nào cũng không thể tùy tiện quyết định tương lai của nó được.

Hơn nữa trong ngọc giản có nói, các loại cầm thú có tiềm lực cường đại, muốn luyện hóa hoành cốt đã khó, nên muốn hóa thành người còn khó hơn. Trong cơ thể Trọng Hoa mang huyết mạch Đại Bằng, cho dù chỉ có một ít, nhưng huyết mạch này lại mạnh mẽ hơn cầm thú tầm thường rất nhiều.

Y đương nhiên có thể làm phép giúp Trọng Hoa, thế nhưng làm phép…Chẳng phải là hoàn toàn lãng phí huyết mạch Đại Bằng có trong cơ thể nó hay sao? Nếu để cho Trọng Hoa tự mình chọn lựa… Tuổi của Trọng Hoa vẫn còn nhỏ, việc trải qua cũng ít, việc này lại là một việc vô cùng trọng đại, sao có thể mặc nó khinh suất được!

Thở dài, cuối cùng thần thức của Từ Tử Thanh đảo qua phương pháp làm phép.

Hiện giờ thì y đã hiểu vì sao sư tôn lại nhắc nhở y, nói vậy là ông ấy cũng đã nhìn thấu chỗ đặc thù của Trọng Hoa nên mới muốn nhắc y cẩn thận hành sự.

Suy nghĩ một lát vẫn không thể quyết định, cuối cùng Từ Tử Thanh lắc đầu.

Thôi được rồi, cứ đợi Trọng Hoa lớn thêm chút nữa rồi tính tiếp, bây giờ y cứ học trước phương pháp làm phép vậy, sau này Trọng Hoa có lựa chọn gì, y cũng có thể giúp nó đạt thành.

Vì vậy Từ Tử Thanh sử dụng thần thức đảo qua công pháp kia, đem pháp quyết khắc vào trong thức hải.

Y nhắm hai mắt lại, chậm rãi rơi vào thể ngộ…

…..

Đỉnh núi, sau khi theo thông lệ vung kiếm ba vạn lần, Từ Tử Thanh lau cái trán mướt mồ hôi, ngừng lại.

Vân Liệt đang ở một bên hấp thu linh khí, phía sau có một thanh cự kiếm vô hình lấp lóe, thanh thế kinh người.

Từ Tử Thanh nhìn thoáng qua, không qua quấy rối mà đi ra xa vài bước, ngồi ngay ngắn.

Sau đó, y cầm miếng ngọc giản cấp Hoàng ghi chép hai bộ kiếm pháp kết hợp cùng với , đưa thần thức vào trong đó, sau đó yên lặng quan tưởng.

Lúc này y muốn tập đầu tiên, bởi vì nó hợp với tính cách của y nhất.

Vì vậy sau khi quyết định, y liền nhắm mắt quan tưởng, trước mắt thoáng chốc liền hiện ra một bức tranh huyền ảo.

Trong bức tranh, mưa xuân như tơ, kéo dài không dứt, lắt nhắt không ngừng. Vô tận triền miên khắp đất trời, phiêu phiêu lãng đãng, như khóc như oán. Loại cảm giác kỳ diệu này, khiến cho người ta bỗng chốc sinh ra một loại ưu thương, một loại tình cảm tinh tế mềm mại.

Nhưng sau cơn mưa, cây cỏ sinh sôi, xuân về khắp muôn nơi, một mảnh màu xanh biếc in vào đáy mắt, sinh cơ bừng bừng, tươi mát trong suốt.

Đột nhiên, có một bóng người hiện thân trên bãi cỏ, cầm trong tay một thanh kiếm mỏng, uốn lượn múa may.

Kiếm pháp kia hệt như mưa xuân, nhu hòa mềm mại, chứ không hề có sự sắc bén , rồi lại nhè nhẹ lũ rũ, triền miên không ngừng…Nhưng sau một khắc, kiếm pháp kia đột nhiên biến đổi.

Ý xuân triền miên bỗng chốc hóa thành một loại mềm dẻo, chợt bắn ra một loại lực lượng tuyệt mạnh!

Như là có một loại ý chí cứng cỏi không ngừng lan rộng ra ngoài, nhưng dường như gặp phải cái gì cản trở, nó cực lực muốn đột phá cái trở ngại này!

Ý chí này ra sức hướng về phía trước, quyết tâm giãy thoát khỏi ràng buộc, giống như tiết sơ xuân, hạt giống muốn từ dưới đất chui lên, cây khô muốn đâm chồi nảy lộc, cường hãn đến nỗi như có thể phá vỡ mọi trướng ngại.

Dùng lực nhu đến cực hạn kéo dài thành một tấm lưới lớn, mà nhu đến cực hạn rồi, liền đột nhiên sinh ra lực bạo phát.

Đây chính Xuân Vũ Kiếm Pháp, nhu hòa triền miên giống như mưa xuân, nhưng nhờ có mưa xuân mà cây cối mới có thể sinh sôi trưởng thành, giãy thoát khỏi gông cùm xiềng xích, hướng tới tân sinh!

Từ Tử Thanh quan tưởng kiếm pháp, đem một màn hư ảnh kia khắc ghi vào trong thức hải.

Y lĩnh hội hết thâm ý trong đó, hiểu rõ mỗi một chiêu thức trong kiếm pháp. Khi y càng nhìn nhiều, liền vận chuyển, y giống như hóa thành một nhúm cỏ ẩn sâu dưới lòng đất, hưởng thụ mưa xuân triền miên, rồi sau đó đâm chồi nảy lộc.

Lực lượng này là lực sinh mệnh, khiến y khát khao cộng hưởng.

Vào lúc này đây, Từ Tử Thanh phảng phất như đã lĩnh hội được một chút của đạo hành Mộc, y bỗng nhiên minh bạch, nếu như muốn hiệu lệnh được vạn mộc trong thiên hạ, không phải chỉ cần dung hợp được hạt giống là đủ.

Muốn nhiều hơn thế, thì cần phải thể ngộ.

Đạo hành Mộc, bởi vì thiên địa vạn vật mà sinh ra biến đổi, nếu muốn chân chính hiểu rõ được đạo này, thì phải hóa thân làm mộc, tự thân hóa thành một vật trong tự nhiên, thì mới có thể câu thông kết hợp cùng vật trong tự nhiên.

Cái gọi là , chỉ có một đạo lý.

Cây cối nhờ có mưa xuân mà đâm chồi nảy lộc, nhờ có hạ lôi mà tôi luyện ra lửa, nhờ có gió thu mà lất phất phiêu linh, nhờ có đông tuyết bao trùm che giấu.

Cây cối tùy vào bốn mùa mà biến đổi, bốn mùa cũng ảnh hưởng sâu sắc đến vạn mộc.

Vì vậy, bộ kiếm pháp này, có thể nói là tạo ra để dành riêng cho y!

Một lúc lâu, Từ Tử Thanh mới chậm rãi tỉnh lại từ trong quan tưởng ở cảnh giới.

Hình ảnh chiếu trong thức hải tiêu tán, y giật mình tỉnh lại ngồi nghỉ trong chốc lát, rồi mới đứng dậy.

Mà lúc này, trong tay y cũng xuất hiện một thanh kiếm cương mộc.

Cương mộc là mộc, nhưng cũng là kiếm, cứ dùng nó để luyện tập có thể giúp y càng thể ngộ được nhiều hơn.

Cổ tay Từ Tử Thanh khẽ run, xuất chiêu đầu tiên .

Mũi kiếm vừa vung ra, liền hóa thành vô số kiếm ảnh, sau đó có một cảm giác triền miên nhàn nhạt dung nhập vào thân kiếm, thoáng chốc hóa thành kiếm thế, khiến cho quanh thân y như có vô số hạt mưa phùn lắc rắc rơi xuống, dày đặc bất tận, như một bức màn mưa.

Một chiêu kiếm này vô cùng nhu hòa, khi chuyển động thanh sam thiếu niên giống như hóa thành gió xuân, làm bạn cùng mưa xuân, thân mật không rời. mưa xuân nghiêng nghiêng, như sương như khói, che chắm tầm nhìn, khiến cho bóng hình nọ như dung hòa vào trong màn mưa, không thể thấy rõ thân hình, mà chỉ là một hư ảnh nhàn nhạt, nhanh chóng tản mạn vào trong đất trời, khó có thể tìm kiếm tung tích…

Từ Tử Thanh múa kiếm đến cao hứng, y vừa chạm tới kiếm chiêu tinh diệu như thế, liền chìm đắm vào trong đó, như mê như say.

Y lúc này đã quên hết tất cả xung quanh, chỉ nhớ rõ đường kiếm rất vững vàng, mà thân hình cũng rất nhẹ. Có một cảm giác mềm mại luồn qua cánh tay y cùng với kiếm cương mộc, khiến cho kiếm cùng với cánh tay như hòa làm một thể, sinh ra một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu.

Không biết qua bao lâu, một chiêu kiếm đã được múa may không biết bao nhiêu hồi, cuối cùng mềm mại đến cực hạn, sắp sửa đến thời điểm sinh biến, đột nhiên lại gặp phải trở ngại.

Cũng khiến cho Từ Tử Thanh bỗng dưng giật mình tỉnh lại!

Sau khi hít thở sâu, Từ Tử Thanh mới phát giác ra thân thể có chút bủn rủn, nhưng được cái tinh thần rất là thỏa mãn.

trong đan điền còn đang vận chuyển không ngừng, chân nguyên tràn đầy, dường như không vì vừa rồi y quá say mê luyện tập mà tiêu hao, trái lại càng thêm dồi dào nữa.

Từ Tử Thanh lúc này cũng cảm giác được, sau khi y múa kiếm xong, Mộc khí bốn phía quanh thân, hay nói đúng hơn là toàn bộ đỉnh núi cũng sinh ra một loại xuân ý nhàn nhạt.

Không đúng.

Từ Tử Thanh bỗng nhiên thầm nghĩ: Đỉnh núi Tiểu Lục Phong trải rộng kiếm ý cùng với kiếm áp của Vân sư huynh, làm sao có thể tràn đầy xuân ý? Vân sư huynh đâu?

Nghĩ đến đây, y liền vội vàng nhìn xung quanh, liền thấy bạch y nam tử đang ngồi ngay ngắn cách đó không xa, mà khí thế quanh thân cũng thu liễm rất nhiều, ngoại trừ trong phạm vi nửa trượng quanh hắn vẫn có sát niệm lạnh thấu xương, thì không còn tia khí tức nào tiết ra ngoài nữa.

Từ Tử Thanh nhìn sang, liền đυ.ng phải ánh mắt của Vân Liệt, thế là bốn mắt nhìn nhau.

Y liền có chút thẹn thùng: “ Vân sư huynh…Huynh đã quan sát một lúc lâu rồi sao?”

Vân Liệt gật đầu: “ Từ lúc đệ vung kiếm đầu tiên, ta đã không bỏ sót.”

Từ Tử Thanh ngẩn ra, đỏ mặt: “ Sư huynh có gì chỉ điểm cho đệ không?”

Vân Liệt nói: “ Huynh thấy kiếm pháp của đệ rất lưu loát trôi chảy, kiếm thế không câu nệ, hài hòa với mưa xuân, không tệ.”

Từ Tử Thanh có chút vui mừng, mặc dù y cũng biết kiếm pháp này rất tương xứng với y, nhưng vẫn muốn nghe một chút ý kiến của Vân sư huynh, liền hỏi: “ Đệ rất muốn tập luyện bộ kiếm pháp này, Vân sư huynh thấy thế nào?”

Vân Liệt suy nghĩ một chút liền nói: “ Cũng được.”

Từ Tử Thanh liền tươi cười rạng rỡ: “ Đã vậy thì, đệ liền luyện lại lần nữa, thỉnh sư huynh chỉ ra chỗ sai cho đệ nha.”

Vân Liệt khẽ gật đầu, không cự tuyệt.

Từ Tử Thanh liền vung tay bắt đầu múa kiếm.

Vừa rồi y đã lĩnh hội được chân ý trong “ Xuân Vũ Miên Miên”, lần này lại sử xuất lần nữa, rất nhanh liền dễ dàng đắm chìm vào trong cảnh giới.

Có điều Từ Tử Thanh vẫn không hiểu được, lần đầu y quan tưởng mà đã có thể tâm thần hợp nhất, còn có chút thể ngộ ra nữa, đây chính là cơ duyên cực lớn, thời gian thể ngộ càng lâu, càng chứng tỏ bộ kiếm pháp này rất phù hợp, không ai có thể quấy rầy y lúc này. Trước đó y trầm mê vào trong kiếm pháp mới, khiến cho Mộc khí tràn đầy ra bên ngoài, làm kinh động đến Vân Liệt. Mà Vân Liệt đã là Kim Đan chân nhân, nếu khí tức vẫn còn phóng ra ngoài, dưới ảnh hưởng của sát ý cùng với kiếm ý, chắc chắn sẽ cắt đứt phần thể ngộ này, khiến cho y bỏ qua cơ duyên này.

Vì vậy, Vân Liệt liền khống chế tất cả khí thế quanh người lại, mới có thể khiến cho Từ Tử Thanh an ổn thể ngộ, lúc này Vân Liệt cũng nhân cơ hội quan sát thật kỹ lúc y luyện kiếm.

Bây giờ Vân Liệt cũng giống như lúc nãy, quan sát rồi tìm ra sơ hở trong kiếm chiêu.

Một lúc lâu sau, Từ Tử Thanh ngưng múa kiếm, vẫn là nhu đến cực hạn thì bị thoát ra khỏi cảnh giới, không thể tiếp tục được nữa.

Vân Liệt liền chỉ điểm cho y, vạch ra chỗ sai để y sửa lại, bổ túc lại sơ hở trong kiếm chiêu, khiến cho mưa xuân càng thêm dày đặc triền miên.

Trong một ngày này, một múa kiếm, một chỉ điểm, hai người cùng chăm chỉ luyện kiếm, tuy yêu cầu chỉ ra chỗ sai rất nghiêm khắc, nhưng người múa kiếm cũng rất nghiêm túc cẩn thận. Tạo nên một khung cảnh hài hòa ăn ý.

Cho đến ban đêm, phía xa chân trời có một tấm lụa trắng bay tới, là tông chủ truyền lệnh đến.