Xuyên Thành Thế Thân Nữ Phụ

Chương 5: Cùi bắp biểu diễn

Liếʍ liếʍ liếʍ, liền biết liếʍ, không ăn qua thịt heo còn không có gặp qua heo chạy sao? Trầm Thư nghĩ tuy rằng lúc trước mình là một con cẩu độc thân không có sinh hoạt tìиɧ ɖu͙©, nhưng tốt xấu có thể coi là người thẩm định (tự phong) có chút kinh nghiệm duyệt qua phim cấp ba, đợi lát nữa cô sẽ cho tên đàn ông rác rưởi này nhìn xem là ai lợi hại hơn.

Trầm Thư chống đỡ thân thể bò dậy, chui xuống dưới háng người đàn ông. Hoắc Đình Sâm thấy Trầm Thư ngoan ngoãn nghe lời, cũng thay đổi một tư thế thoải mái dựa vào trên giường. Trầm Thư mở ra cái miệng nhỏ chuẩn bị nuốt vào cự vật, kết quả mới vừa ngậm xuống qυყ đầυ, toàn bộ miệng đã bị nhét đầy, Trầm Thư có chút phiền muộn nghĩ rằng đây cũng không phải là bánh bao nhỏ trước kia từng ăn một ngụm một cái.

Rơi vào đường cùng, Trầm Thư chỉ có thể lại đem qυყ đầυ nhổ ra, ngốc ngốc nhìn căn côn ŧᏂịŧ đứng thẳng này lâm vào trầm tư.

Nhìn thấy phản ứng của Trầm Thư, Hoắc Đình Sâm đoán được có thể là do của mình quá lớn, cô ngậm không vừa. Ánh mắt anh dừng lại ở cái miệng nhỏ nhắn của người phụ nữ trước mặt, là hai cánh hoa anh mới vừa mυ'ŧ vừa nếm qua, mềm mại, ngọt ngào, nhưng thật sự quá nhỏ...

"Ngậm không được liền dùng đầu lưỡi liếʍ". Lời nói mệnh lệnh của Hoắc Đình Sâm lại lần nữa vang lên. Trầm Thư liếc mắt nhìn anh, thầm nghĩ người đàn ông này nhất định là một ông chủ, trên giường ông chủ này biểu diễn còn rất nhuần nhuyễn bá đạo...

Trầm Thư dùng tay cầm côn ŧᏂịŧ, vươn đầu lưỡi nhỏ, giống mèo con giống nhau liếʍ lên, còn ở trong lòng cổ vũ chính mình coi như là liếʍ một cây kem sữa hơi to hơn mà thôi!

Đầu lưỡi trơn ướt liên tục liếʍ lên trên qυყ đầυ, Hoắc Đình Sâm cảm giác tê tê dại dại không ngừng truyền đến, thoải mái anh nhíu mày, một tay cũng hơi chút nắm chặt. Trầm Thư nghĩ đến mánh khóe của mấy cô diễn viên trong phim AV kia, cô cũng học cách dùng tay di chuyển côn ŧᏂịŧ lên xuống, bên cạnh nhanh chóng dùng đầu lưỡi liếʍ lên mã mắt.

Đối với Hoắc Đình Sâm vừa mới bắn tinh tới nói quả thực là vô cùng thoải mái, anh phát ra một tiếng thở dài thoả mãn. Trầm Thư thấy anh thoải mái thành như vậy, không thể hiểu được cảm giác chính mình vô cùng lợi hại.

Trầm Thư nghĩ đến việc ác anh vừa làm với mình, cô cũng không muốn làm người. Cô dùng tay nhéo nhéo túi chứa con cháu của người đàn ông, sau đó đưa lưỡi quét từ dưới lên trên, liếʍ đến qυყ đầυ thì nhanh chóng tạo thành vòng tròn.

Hoắc Đình Sâm bị cô làm thành như vậy, thoải mái đến không thể nhịn được, phát ra một tiếng gầm nhẹ, trực tiếp bắn thẳng vào mặt Trầm Thư.

Trầm Thư sững sờ, cô đột nhiên không kịp phòng ngừa bị bắn vào mặt. Hoắc Đình Sâm rút ra hai tờ giấy trên đầu giường, kéo cô vào lòng, thật cẩn thận chà lau chất lỏng trên mặt.

Trầm Thư bị lau trên mặt có chút ngứa, eo bị người đàn ông ôm vào trong lòng, không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể chớp chớp mắt. Hoắc Đình Sâm nhìn lông mi vừa dài lại dày của cô khẽ run lên theo chuyển động của đôi mắt, mang theo vẻ đẹp mong manh nào đó, động tác trên tay cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nhưng Trầm Thư thật sự là ngứa chịu không nổi, theo bản năng vươn đầu lưỡi liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên miệng đi, thầm nghĩ dù sao cũng làm qua rồi, ai dám ghét bỏ ai bẩn a...

Trầm Thư đâu biết rằng động tác này có bao nhiêu mê người, Hoắc Đình Sâm hô hấp cứng lại, thấy cô vừa mới dùng đầu lưỡi nhỏ lại hồng lại mềm liếʍ đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, trong lòng nghĩ cô nhất định là đang quyến rũ mình, ánh mắt nhìn chằm chằm cô càng ngày càng trầm...

Trầm Thư thấy ánh mắt anh càng ngày càng kỳ quái, trên người lộ ra du͙© vọиɠ không thể ngăn chặn, đột nhiên có cảm giác chạy trời không khỏi nắng, trực giác nói cho cô biết hôm nay có thể sẽ bị làm chết...

Quả nhiên, Hoắc Đình Sâm nhéo nhéo eo Trầm Thư, mang theo một chút kiềm chế nói: "Xoay người nằm bò, nâng mông lên tới."

Tốt lắm, anh ta còn muốn!!

——————————

Chó Hoắc: Cô ấy quuến rũ tôi!!

Thư Tử: Tôi muốn tự sát!