Xuyên Thành Thế Thân Nữ Phụ

Chương 6: Đừng sợ, tôi ở đây

Như muối bỏ bể, Trầm Thư lật người quỳ gối trên giường, cái mông nhỏ bị Hoắc Đình Sâm dùng hai tay nâng lên. Từ góc độ này, có thể nhìn thấy rõ ràng tiểu huyệt, hai khối thịt mềm bị làm có chút hơi hơi mở ra, thịt hồng ngâm mình ở mật dịch sáng lấp lánh, dùng ngón tay búng nhẹ, mật dịch hòa cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ từ chảy ra, nhỏ giọt dọc theo dòng chảy đến tận gốc đùi.

Hoắc Đình Sâm đưa ngón tay vào trong hoa huyệt, đào tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa mới bắn ở bên trong. Bị đào như vậy, lại làm Trầm Thư mẫn cảm vặn vẹo mông, từng đợt mật dịch cuồn cuộn phun ra liên tục. Hoắc Đình Sâm đem ngón tay rút ra, ấn lên hạt đậu hơi hơi sưng lên bởi vì hưng phấn, bóp nhẹ lên.

Cái mông nhỏ như trái đào không ngừng phập phồng, tiểu huyệt Trầm Thư chua ngứa khó nhịn. Quay đầu lại, đáng thương nhìn phía Hoắc Đình Sâm nói: "Anh trai, muốn..."

Trầm Thư vừa mới cao trào gọi anh trai, hiện tại lại gọi anh trai, hình như là cố ý, người đã phái người phụ nữ này tới thật đúng là dạy dỗ đủ cẩn thận, thậm chí trước đó Tiểu Giản thích ở lén gọi anh là anh trai đều biết...

Dù sao làm đều làm, một lần hai lần lại có cái gì khác nhau, đồ vật tự đưa tới cửa, chơi chơi mà thôi.

Anh khẽ nhếch khóe miệng, nhíu nhíu mi, giả vờ đứng đắn, nhưng hai ngón tay vẫn đang còn ở tiểu huyệt làm xằng làm bậy, ngoài miệng hỏi: "Muốn? Nghĩ muốn cái gì? Muốn anh trai làm gì?"

Trầm Thư cứng họng, biết anh nghĩ làm khiêu da^ʍ, trong nội tâm trợn tròn mắt, nhưng ngoài miệng vẫn là giống như làm nũng nói thầm: "Muốn làʍ t̠ìиɦ với anh trai, muốn anh trai làm em". Hoắc Đình Sâm nghe được tiếng nói cô vô tội lại có chứa điểm làm nũng, hận không thể làm cô đến rã rời, nhưng chịu đựng, kiên nhẫn hỏi: "Làm em? Anh trai không phải đang dùng ngón tay làm em sao?"

Trầm Thư tức giận hận không thể nhảy dựng lên đánh vào đầu anh ta, nhưng hiện tại người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Chủ động dùng mông nhỏ cọ cọ vào tay Hoắc Đình Sâm, làm hai ngón tay cắm càng sâu, khẩn cầu nói: "Muốn anh trai côn ŧᏂịŧ lớn, muốn anh trai dùng côn ŧᏂịŧ lớn làm tiểu huyệt của em, cầu xin anh trai làm tiểu huyệt phun nước đi... Muốn côn ŧᏂịŧ lớn của anh trai bắn vào tới"

Nói xong lời này, Trầm Thư cảm giác chính mình sắp phun ra, nhưng đồng thời cũng có chút hưng phấn. Không nghĩ tới chính là, Hoắc Đình Sâm còn hưng phấn hơn cả cô, anh ôm eo cô đâm thẳng vào, sau đó điên cuồng thọc vào rút ra, nhiều lần đỉnh đến hoa tâm, túi con cháu hung hăng vỗ vào mông cô phát ra thanh âm bạch bạch bạch.

Trầm Thư có chút ăn không tiêu, chỉ biết a a a rêи ɾỉ, phía sau tiến vào quá sâu, cảm giác chính mình sắp mất khống. Đột nhiên, Trầm Thư đầu óc trống rỗng, thân thể run rẩy lên, cái mông nhỏ nhấp nhô, cảm giác như có dòng điện trải rộng khắp người, giống như có thứ gì đó muốn phun ra ngoài tầm kiểm soát.

"A a a a, anh trai từ bỏ, ân a a a a a, ô ô ô, tè ra quần..." Trầm Thư bị làm đến nướ© ŧıểυ, cả người vô lực, thân thể đều không chống đỡ dậy nổi, mềm oặt dính ở trên giường, tóc hỗn độn rải rác trên cả hai mặt.

"Không thể không cần được, không phải vừa mới nói muốn anh trai bắn vào sao? Anh trai vẫn còn chưa bắn, nhịn một chút." Hoắc Đình Sâm không cho cô một chút cơ hội thở dốc, tiếp tục dùng côn ŧᏂịŧ lớn ở tiểu huyệt tàn sát bừa bãi.

Hoắc Đình Sâm không biết làm bao lâu, Trầm Thư cũng không biết mình đã đạt cao trào bao nhiêu lần, dù sao nội tâm cô thề sẽ không bao giờ làʍ t̠ìиɦ nữa, sau đó liền mơ mơ màng màng nửa mê nửa tỉnh.

Trầm Thư mơ hồ cảm giác được có người dùng giấy giúp cô lau tiểu huyệt, còn giúp cô mặc vào qυầи ɭóŧ, nhưng thật sự không còn chút sức lực nào, liền trực tiếp đi ngủ.

Hoắc Đình Sâm trước nay chưa bao giờ chăm sóc người khác chu đáo như vậy, anh dùng khăn giấy nhúng nước ấm lau sạch tiểu huyệt cho cô, mặc qυầи ɭóŧ và áo choàng tắm vào, lo lắng cô sẽ bị cảm lạnh, đem người ôm vào trong lòng ngực, sau đó đắp chăn đàng hoàng.

Người phụ nữ nhỏ nhỏ trên người được quấn áo choàng tắm, đang ngủ ngon lành. Cũng không biết mơ thấy cái gì, mày hơi hơi nhăn lại, lông mi dài khẽ run. Tóc mái rối tung dính ở trên trán, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không thể tin được, vừa thấy chính là bị làm tàn nhẫn, tất cả đều là do bản thân mình mới mất kiểm soát mà đem người làm đến ngất đi.

Hoắc Đình Sâm cả người như bị ma quỷ ám ảnh, hôn hôn lên cái trán vật nhỏ trong lòng ngực, sờ sờ đỉnh đầu vật nhỏ, càng ôm chặt người hơn. Trong miệng còn lẩm bẩm: "Đừng sợ, có tôi ở đây."

———————

Chó Hoắc: Gọi anh trai

Thư Tử: Anh NMLGB, tôi kêu anh Godzilla được không