Sở Tùy Chi, là nam chính truyện huyền huyễn.
Từ nhỏ lông bông đã bị mọi người ghét bỏ, sau khi lớn lên bị diệt môn cả tộc, từ phóng đãng không kiềm chế được đến vô tình tàn nhẫn, đối mặt với ba ngàn người đuổi gϊếŧ, mặt vẫn không đổi sắc. Người nam nhân vừa ói “Không có gì có thể khiến cho cảm xúc của hắn dao động”, vào giờ khắc này...
Bị dọa choáng váng.
Ngay cả lão nhân nằm trong thiết bài cũng nhịn không được ngồi bật dậy, hô to một câu: “Mụ nội nó!”
Sở Tùy Chi cảm thấy có hơi choáng váng, giống như mấy ngụm rượu mới uống xộc hết lên đầu, biến thành từng đạo thiên lôi rung chuyển trời đất đánh vào đầu hắn.
Huyền khí đình trệ bắt đầu đấu đá lung tung, đấm cho mắt hắn đầy đom đóm.
Nhưng hắn biết, hắn là người vạn ly không ngã, lúc này chắc chắn hắn không uống say, cũng không có tẩu hỏa nhập ma.
Cho nên ai có thể nói cho hắn biết, rốt cuộc vì sao nữ nhân này, cái người được gọi là vị hôn thê tiền nhiệm của Ninh Trục này lại giống vị hôn thê tiền nhiệm của hắn...
Y như đúc?
Dù là mặt mày rạng ngời hay đôi môi mỏng đỏ thắm, thậm chí khóe miệng mỉm cười mang ý mỉa mai, cùng với khuôn mặt vào đêm mưa trong trí nhớ của hắn, từ trên cao nhìn xuống, giống y hệt, không sai chút nào!
Trên thế giới chẳng lẽ thật sự có hai người giống nhau? Hay là vì đến thế giới khác, cho nên chỉ là trùng hợp?
Gương mặt này có ấn tượng rất sâu với Sở Tùy Chi, cho nên hắn thấy nàng là trái tim thắt chặt, phẫn nộ, chua xót, không cam lòng như độc tố lắng đọng trong máu, đột nhiên bộc phát ra.
Hắn vừa ngạc nhiên vừa tức giận, vô thức muốn chộp lấy nàng, Từ lão quái thấy thế hét lên: “Sở tiểu tử! Đừng có mà xúc động! Có lẽ chỉ là trùng hợp, nàng chỉ là giống lão nương ác độc của ngươi mà thôi, ngươi quan sát kỹ rồi hẵng tính sau!”
Sở Tùy Chi ngừng tay, trùng hợp lúc này, sư tỷ bên cạnh đi lên giơ tay hù nàng: “Lệ Diên! Muội còn ngụy biện, có tin tỷ đánh muội không?”
Lệ Diên… Lệ Diên?
Khóe mắt Sở Tùy Chi nứt ra.
Trùng hợp?
Trùng hợp cái rắm!
Vị hôn thê tiền nhiệm của hắn cũng tên là Lệ Diên!
Mặt giống nhau như đúc, tên cũng giống nhau như đúc, nếu nàng không phải là lão nương ác độc của hắn, hắn sẽ chặt đầu xuống đất!
Từ lão quái: "…"
Đây không phải tạo nghiệt thì là gì?
Trong nháy mắt, trong đầu Sở Tùy Chi xoay chuyển vô số suy nghĩ.
Như là vì sao nàng lại xuất hiện ở đây, như là vì sao nàng khởi tử hồi sinh, quan trọng nhất là, vì sao nàng trở thành vị hôn thê của người khác?
Nhất là câu cuối cùng, suy xét cẩn thận, Sở Tùy Chi càng giận sôi máu, nọc độc tràn ngập gϊếŧ chóc trong máu đã sớm bị kinh ngạc và ghen ghét chua xót cọ rửa, trong lòng như đánh đổ một thùng dấm, ăn mòn lục phũ ngũ tạng của hắn, như sông cuộn biển gầm.
Hắn còn nhớ rõ, trước khi chết nàng nói với hắn những câu hối hận, hắn còn nhớ rõ nàng ấm ức chảy nước mắt, hắn còn nhớ rõ cơn mưa gió lạnh buốt ngày nàng tự vẫn.
Hắn cứ nghĩ hắn đã buông tay, nhưng không ngờ nàng lại xoay người lau nước mắt, nuôi tiểu bạch kiểm ở một thế giới khác!
Nhớ hồi nãy hắn còn thành thật tâm sự với Ninh Trục, cái gì mà thưởng thức lẫn nhau, cái gì mà đồng cảm sâu sắc, lúc này Sở Tùy Chi suýt chút nữa đã nôn ra một búng máu!
“Sở tiểu tử, ngươi phải bình tĩnh!”
“Ta không bình tĩnh được!”
Sở Tùy Chi cười lạnh, trước giờ hắn không biết có người đã chết còn có thể trồng cây trên đầu hắn, thế này mà muốn hắn bình tĩnh, bình tĩnh cái rắm!
Hắn vừa định bắt lấy Lệ Diên, lại không ngờ vì cảm xúc dao động, huyền khí phóng ra ngoài. Năng lượng của cường giả thiên giai không phải người bình thường có thể chịu được, những người xung quanh còn cảm nhận được áp lực, huống chi là người đối diện với huyền khí?
Vì thế, thân là địa giai tam cấp tép riu, Lệ Diên sợ hãi kêu một tiếng, sau đó…A a a a mà rớt xuống vực.
Sư tỷ Tô Uyển: “… Á! Lệ Diên!”
Khuôn mặt của Cốc Phi Tuyết vẫn đầy nước mắt: “… Nàng, sao nàng lại nhảy xuống dưới?”
Tiểu sư đệ gào lên: “Sư tỷ, tỷ đừng tuẫn tình mà!”
Sở Tùy Chi: “…”
Tính sai rồi.